Một ngày nọ, cô ấy gửi cho tôi một tấm ảnh qua WeChat, hỏi: "Nha đầu, cô nhìn thử xem, nhà đầu tư mới tới có giống Lưu Thanh Chu không?"
Tôi bấm mở ảnh.
Trong khoảnh khắc hình ảnh phóng to, ánh mắt ngạo nghễ, cao ngạo nơi khuôn mặt chàng trai trẻ kia như xuyên qua cả màn hình, đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Tôi như mê man nhìn vào tấm ảnh ấy, tâm trí bị kéo tuột về những ký ức xa xôi từ rất lâu, rất lâu về trước.
Khi ấy, tôi còn đang luyện viết chữ dưới sân, dùng bút lông chấm nước vẽ từng nét lên mặt đất.
Cái tên thiếu gia ngạo mạn kia ôm lò sưởi, tay đút túi, vừa đi vừa nghênh ngang bước đến sau lưng tôi.
"Chậc, giờ ta lại hiểu được mấy chữ gà bới thế này cơ đấy."
Tâm tư thiếu niên lúc ấy còn non nớt mà kiêu ngạo, ngôn từ vụng về, cố tình châm chọc để che giấu trái tim đang xao động.
Rõ ràng trong mắt hắn, nha đầu kia đã khiến lòng hắn rung động.
Vậy mà hắn lại không thể nói một câu đàng hoàng, chỉ biết mượn giọng cợt nhả để giấu đi tâm ý thật sự.
Kể từ ngày đó, bao năm đã trôi qua.
Giờ đây, giữa tôi và hắn, là cả một màn hình.
Là khoảng cách nghìn năm.
Là hai thế giới.
[HẾT CHÍNH VĂN]
Phiên ngoại – Lưu Thanh Chu
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
1
Ta đuổi theo Nghênh Hạ mà rơi vào vòng sáng.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân xuyên vào thân xác một thiếu gia nhà giàu.
Trưởng bối trong nhà sớm nhận ra linh hồn bên trong đã đổi người, liền đưa ta đến một nơi gọi là bệnh viện.
Đại phu mặc áo trắng ở đó nói với cha mẹ thân thể này rằng, có thể ta bị đập đầu nên mất trí nhớ, hoặc bị kích thích mạnh nên sinh ra nhân cách thứ hai…
Tóm lại, họ đã đưa ta điều trị rất lâu, thấy ngoài việc tính tình thay đổi, thân thể không có gì đáng ngại nên đành chấp nhận sự thật.
Điều này khiến ta nhớ tới mẫu thân.
Khi Lưu Thanh Huyên xuyên tới chưa được bao lâu, mẫu thân đã phát hiện nàng không phải nhị tỷ của ta.
Đạo sĩ từng nói nhị tỷ đã hương tiêu ngọc vãn, thân thể bị cô hồn dã quỷ gần đó chiếm lấy.
Mẫu thân ta khóc vài trận sau lưng, nhưng bà là người giỏi nhẫn nhịn.
Là chủ mẫu Hầu phủ, bà chưa từng để lộ yếu đuối trước người ngoài.
Bà nói với ta, tuy hồn phách nhị tỷ đã không còn, nhưng thân thể kia vẫn là của nhị tỷ.
Chúng ta cứ nuôi dưỡng nàng, biết đâu có ngày nhị tỷ sẽ quay về.
Ai ngờ hồn ma trong thân xác Lưu Thanh Huyên lại quá mức phóng túng, nàng dám làm chuyện kinh thiên động địa — mở học đường cho nữ nhi.
Mẫu thân không nỡ trách phạt thân thể nhị tỷ, nên cũng tùy nàng ầm ĩ, nghĩ rằng trong phủ không ai đi theo thì cũng chẳng thành chuyện.
Về sau, Lưu Thanh Huyên lén hỏi chuyện một nha đầu làm việc nặng ngoài viện bếp.
Người mẫu thân phái đi theo dõi đã thuật lại nguyên văn cuộc trò chuyện của hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gì mà Thanh Long cái địa hổ?
Ta nghe không hiểu.
Nhưng hồn ma ấy lớn gan vô cùng, dám nói đến chuyện mưu phản.
May mà nha đầu kia lại biết điều, can ngăn nàng kịp thời.
Ta và mẫu thân đều nghĩ, hồn ma kia hẳn là đồng hương với nha đầu ấy.
Tuy nha đầu trông thật thà chất phác, nhưng mẫu thân lo nàng bị Lưu Thanh Huyên xúi giục, sau lưng làm ra trò lớn hơn.
Vì thế, mẫu thân lấy cớ nha đầu ấy có tài tính toán sổ sách, điều nàng đến bên mình giám sát.
Sau này mới phát hiện nha đầu kia đúng là có vài phần thiên phú, lại chăm chỉ cần cù, là nhân tài đáng dùng.
Điều duy nhất nàng không an phận, chính là thường nhân lúc mẫu thân vắng mặt, lén lút đến sau giả sơn thì thầm to nhỏ với Lưu Thanh Huyên.
Khi hai người họ nói chuyện lớn tiếng, ta liền đứng phía bên kia giả sơn để nghe trộm.
Không ngờ, bọn họ lại bàn về việc hôn phối của nữ tử.
Ta nghe thấy nha đầu ấy nhắc tới khoai lang, ngô… lại nghe Lưu Thanh Huyên nói khoai lang có thể giải nạn đói cho dân nghèo.
Sau đó họ còn nói đến chuyện cải tiến khung cửi, cách mạng công nghiệp gì đó.
Hai người kia mỗi lần trò chuyện đều nói những điều kỳ lạ khó hiểu.
Thế nhưng hôm đó, không hiểu sao ta lại hiểu được ý của nha đầu ấy.
Nàng muốn tìm hạt giống của những loại cây mới để cải thiện đời sống của dân đói khổ.
Tối hôm đó, ta không ngừng nghiền ngẫm lời họ nói.
Ta nghĩ, hai người này tuy không đứng đắn, nhưng thật ra đều là cô nương lương thiện.
Ta vừa nghĩ vừa vô thức viết hai chữ "Nghênh Hạ" lên giấy.
Cúi đầu nhìn tên ấy, ta lại nhớ tới nha đầu luôn quỳ gối trên phiến đá lạnh khi mọi người còn chưa tỉnh dậy, chăm chú luyện chữ bằng bút lông.
Ta không nhịn được khẽ cong môi, cảm thấy lòng mình mềm nhũn thành một vũng nước.
Có lẽ… từ khi ấy ta đã yêu nàng mất rồi.
Sau đó, ta như nguyện thu nàng làm thông phòng.
Thời gian đầu, miệng nàng không nói, nhưng thân thể lại cùng ta triền miên vui thích.
Chỉ là về sau, khi ta cưới Văn Quân làm chính thê, nha đầu ấy chẳng còn vui vẻ nữa.
Nàng luôn uể oải, tinh thần sa sút.
Văn Quân nói, nàng ấy ghen.
Dân gian, phần lớn nông hộ chỉ cưới một vợ.
Nhưng ta là con cháu Hầu phủ kia mà.
Trong giới quý tộc, ai chẳng tam thê tứ thiếp, phu thê hoà thuận?
Sau nhiều năm, ta vẫn luôn nhớ tới Văn Quân — chính thê duy nhất của ta.
Lúc ta rời quê nhận chức ở Phúc Kiến, nàng đã mang thai lớn.
Ta đành để nàng ở lại biệt viện, do chính mẫu thân chăm sóc.