Ta và Văn Quân là cùng một loại người, thuộc về cùng một giai tầng, nàng có thể hiểu từng suy nghĩ và quyết định của ta.
Ta kính trọng Văn Quân, coi nàng là tri kỷ, bạn đời.
Thế nhưng, ta vẫn day dứt về cảm xúc rung động từng có với Nghênh Hạ, về những đêm cháy bỏng và cuồng nhiệt năm xưa.
Lưu Thanh Huyên từng nói, ở thời đại của bọn họ, đàn ông không được phép yêu hai người phụ nữ cùng lúc.
Nhưng từ nhỏ ta đã biết, đàn ông như ta có thể cùng lúc yêu rất nhiều người.
Ta vẫn cho rằng bản thân không hề sai.
Cho đến khi… Nghênh Hạ theo ta lên kinh ứng thí rồi bỏ trốn.
Lần ấy, ta điên cuồng tìm nàng.
Lần đầu tiên trong đời ta biết thế nào là mất đi người mình yêu — trong n.g.ự.c như hóa thành một hố đen trống rỗng.
Thời gian đó, ta cứ quay đầu là tưởng như thấy Nghênh Hạ đang bước về phía ta.
Nỗi nhớ nhung khiến ta lâm bệnh.
Bằng hữu khuyên ta, đợi làm quan lớn sẽ dễ dàng điều động nhân lực đi tìm nàng.
Ta nghĩ, vậy thì ta phải đỗ trạng nguyên, phải làm đại quan rồi dốc hết sức lực tìm nàng.
Vì thế sau khi điện thí xong, ta từ bỏ việc lưu lại kinh thành, xin một chức vụ trống ở Phúc Kiến, vội vàng chạy ra vùng duyên hải.
Về sau, ta tình cờ nghe được một thương nhân họ Trần dâng tấu xin triều đình đẩy mạnh việc trồng khoai lang.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Khoảnh khắc ấy, ta mừng như điên.
Khoai lang — đó là từ ta đã nghe họ nhắc tới rất nhiều năm về trước.
Ta không tin họ biết được tin tức ấy mà có thể ngồi yên.
Quả nhiên, lần theo dấu vết, ta tìm đến Tùng Giang, cuối cùng cũng gặp được Nghênh Hạ - người ta ngày đêm mong nhớ.
Nhưng giây phút nhìn thấy nàng, ta lại không nói nên lời.
Ta chỉ có thể ôm lấy nàng, kể hết những uất ức và đau khổ đã trải qua.
Một nam tử như ta, chưa từng rơi lệ trước mặt người khác.
Thế nhưng không biết vì sao, ta lại không thể khống chế được bản thân, để lộ hết yếu đuối trước mặt nàng.
Sáng hôm sau, Lưu Thanh Huyên chạy đến mắng ta là thứ cặn bã lưỡng tình.
Sau đó, hải tặc xông vào trạm dịch cứu nàng.
Ta gặp hải tặc Thường Hỉ.
Mỗi lần hắn nhắc tới Nghênh Hạ, ánh mắt đều thay đổi.
Ta rất hiểu ánh mắt ấy có ý gì.
Một tên hải tặc thô lỗ ngu dốt như hắn, sao sánh được với ta?
Thế mà không hiểu sao, ta lại cảm thấy tổn thương tận xương tủy.
Có lẽ bởi vì Nghênh Hạ từng nói trước mặt ta, năm ấy nàng đến với ta là vì… bất đắc dĩ.
Có lẽ bởi vì ta biết, cho dù tên hải tặc ấy thô lỗ, trắng tay, là kẻ cướp bóc…
Thế nhưng hắn lại có thể cho nàng thứ tình yêu một đời một người mà nàng mong muốn.
Đêm đó, ta ghen tuông đến mất lý trí.
Ta từng nghĩ bản thân có thể yêu hai người cùng lúc.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ có Nghênh Hạ khiến ta phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Thanh Huyên mắng cũng không sai — ta đúng là cặn bã.
Nếu ta hiểu rõ sớm hơn, đã chẳng làm lỡ dở Văn Quân, hại c.h.ế.t một hồng nhan như thế.
Nhiều năm sau, ta vẫn luôn áy náy với Văn Quân.
Nhưng ta chỉ dám âm thầm hướng về nàng mà thổ lộ hối hận.
Ta từng hỏi: người viết nên "mười năm sinh tử lưỡng mang mang" như Tô Thức, trong lòng rốt cuộc yêu ai thật sự?
Nam nhân cùng thời với ta, chẳng ai phải lựa chọn cả.
Nhưng giờ đây, ta đã hiểu.
Yêu khiến lòng người nhỏ bé.
Đến cuối cùng.
Trong tim một người, chỉ có thể chứa đựng một người.
Văn Quân,
Ta thực sự… thực sự xin lỗi nàng.
……
Sau khi xuyên tới hiện đại, cha mẹ thời đại này đã cho ta đi học.
Ta nhập học, tìm hiểu thế giới này.
Khi ấy, ta mới biết tại sao việc đầu tiên Lưu Thanh Huyên làm khi xuyên tới lại là mở học đường cho nữ giới.
Vì ở thời đại này, nữ tử cũng được tự do đi học kia mà.
Ta đi học rồi mới biết thế nào là phong kiến, là xã hội nông nghiệp, là…
Ta còn rất kinh ngạc khi biết thời đại này, người người đều có thể ăn cơm trắng, bữa nào cũng có cá thịt.
Vật chất của thời đại này phong phú vượt xa sức tưởng tượng của ta.
Lần đầu ta đi máy bay, cả người bị cỗ máy đưa lên không trung, bay thẳng nghìn dặm.
Ta sợ đến tái mặt, nhưng linh hồn lại run lên vì hưng phấn không kiềm chế được.
Thì ra, đây chính là thời đại của Nghênh Hạ và Lưu Thanh Huyên!
Ta bắt đầu hiểu vì sao Nghênh Hạ thà chọn tự do cũng không chọn ta.
Một thời đại không ngừng đổi mới, đời sống hạnh phúc thế này.
Nàng đâu còn lý do gì để vì ta mà ở lại nơi cũ kỹ, bảo thủ, nghèo khó ấy nữa?
Ta đã hiểu nàng.
Rồi bắt đầu tìm kiếm nàng trong biển người hàng trăm triệu.
Năm thứ mười lăm kể từ khi ta xuyên tới hiện đại,
Nhà ta đầu tư rất nhiều vào công nghệ mới.
Ta dùng kỹ thuật AI tiên tiến nhất để tái hiện khuôn mặt của Nghênh Hạ từ trong ký ức.
Sau nhiều lần chỉnh sửa cùng đội kỹ thuật, cuối cùng ta cũng phục dựng thành công gương mặt nàng trong mơ.
Ta còn đầu tư vào một công ty công nghệ khác, có thể dùng bức ảnh ấy để tìm người tương tự trên mạng.
Chỉ cần nàng từng để lại dấu vết hay ảnh chụp trên Internet, ta sẽ tìm được.
Đội ngũ ấy liên tục cải tiến công nghệ, cuối cùng sau hai năm, tìm ra tài khoản mạng xã hội của Lưu Thanh Huyên.
Trên đó, nàng từng đăng một tấm ảnh chụp bữa ăn cùng Nghênh Hạ.