Song Thế Tầm Thê

Chương 2



Nhưng một ngày nọ, trong phủ xảy ra chuyện lớn.

 

Nhị tiểu thư trong lúc dạo chơi trong vườn vô tình rơi xuống hồ, được người cứu lên nhưng hôn mê mãi không tỉnh.

Lão gia cùng phu nhân nổi trận lôi đình, lệnh đánh roi hai mươi trượng hết thảy nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhị tiểu thư, sau đó... giao hết cho bà mối đem bán.

 

Cả đám hạ nhân ai nấy đều thấp thỏm như đèn treo gió.

Người bị bán đi, dù oan hay không, thanh danh coi như xong đời.

 

Chẳng ai dám mua một nha đầu từng làm chủ tử rơi nước, dù là vô tình.

Nếu có tay nghề may thêu thì còn có hy vọng vào được xưởng thêu.

Người số đỏ thì có thể được gia đình chuộc về sau vài vòng người quen.

 

Nhưng đa phần là số đen.

Rơi vào tay người xấu thì một đời coi như xong.

 

Ta vì vậy mất ngủ mấy đêm liền.

Lần đầu tiên thật sự nhận ra:

Thân phận thấp kém ở thời đại này chính là tội lỗi bẩm sinh.

 

Làm nông dân — cả đời đói rét, gặp nạn thì bán con.

Làm nha hoàn nhà quyền quý — cơm ăn no thật đấy, nhưng mạng sống treo lơ lửng.

 

Đời người nghèo, chính là chế độ "địa ngục khó thoát".

 

Từ đó, ta làm việc càng thêm cẩn trọng, việc lớn việc nhỏ đều dè dặt như đi trên băng mỏng.

May mà kỹ năng cộng trừ nhân chia trong phạm vi ba con số của ta khá vững, lại làm sổ nhanh gọn, rõ ràng.

 

Mấy bà quản sự trong phủ nghe nói đến khả năng tính toán của ta, ai nấy đều muốn giành người về mình.

Được người ta cần, cảm giác ấy... đúng là ấm lòng.

 

Ta nghĩ, chỉ cần chăm chỉ làm việc, tạo được danh tiếng "nha đầu giỏi sổ sách ",

mai này dẫu có bị bán đi, cũng có người nghe danh mà mua về làm tiểu kế toán.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Trương mụ mụ thấy ta tháo vát, bắt đầu tính đường gả chồng cho ta.

Mụ là người sinh ra trong phủ, tổ tiên ba đời đều làm việc cho Hầu phủ.

 

Mà đám nô tài trong phủ, cũng có cái gọi là "phân chia giai cấp".

Việc béo bở, vị trí trọng yếu, toàn nằm trong tay đám "nô sinh" — tức người nhà gốc trong phủ.

 

Đám như ta, từ ngoài mua vào, chỉ có thể làm việc nặng, việc bẩn.

 

Muốn vươn lên, chỉ có hai cách:

Một là gặp được vận may trời giáng.

Hai là… gả vào.

 

Trương mụ mụ muốn ta làm kế thê cho cháu trai mụ.

Cháu mụ năm nay hai mươi lăm, là chưởng quầy một cửa hàng dưới trướng Hầu phủ.

Dù lớn hơn ta mười tuổi, lại có con riêng chín tuổi,

nhưng thu nhập ổn định, có nhà có cửa trong thành.

 

So với ta thân phận tay trắng, thì đó rõ là trèo cao.

 

Ta đem chuyện này kể với phụ mẫu ở quê, lòng thầm mong họ cho ý kiến.

 

Ai ngờ họ chẳng có lấy một chút khái niệm về tình cảm hay tự do hôn nhân.

Cả đời họ chỉ biết ăn no, tránh họa, tính như con thú hoang.

 

Lần đầu tiên họ không nhận bạc tháng của ta,

mà dặn ta dùng để mua hai xấp vải tốt, đi cảm ơn Trương mụ mụ đã cất nhắc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không nằm ngoài dự đoán, cháu trai mụ mụ chính là lựa chọn tốt nhất của ta lúc bấy giờ.

 

Nhưng đúng lúc ta đang rửa rau trong sân,

nhị tiểu thư trong phủ — người vừa suýt c.h.ế.t đuối kia — đột nhiên truyền ta tới gặp.

 

4

 

Vừa thấy ta, Nhị tiểu thư Lưu Thanh Huyên liền buông một câu ám hiệu kinh điển mà giới xuyên không thường dùng:

“Thanh Long cái địa hổ?”

 

Ta lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu thật thấp.

 

Nàng lại nhảy ra một câu:

“Kỳ biến ngẫu bất biến?”

 

Ta ngẩng đầu lên, cố làm ra vẻ mờ mịt mà hỏi:

“Nhị tiểu thư gọi nô tỳ tới, chẳng hay có điều gì sai khiến?”

 

Lưu Thanh Huyên giận tím mặt, vơ cuốn sổ sách trên bàn ném đánh "rầm" xuống trước mặt ta.

 

Nàng nghiến răng:

“Đừng có giả ngây! Cổ nhân đời nào biết cách ghi sổ kiểu hiện đại!”

 

Ta: “…”

 

Không ngờ lại bị lộ chỉ vì cái mẹo lười biếng khi tính sổ.

 

Thực ra khi kiểm tra sổ sách, ta cũng đã cố gắng hết sức giữ đúng cách ghi chép của người xưa rồi.

Ta không hề dùng chữ số Ả Rập.

Nhưng trong kho bếp, mỗi ngày xuất nhập đủ loại rau củ, ngũ cốc, cá thịt, lặt vặt không kể xiết.

Nếu không vận dụng vài chiêu mẹo nhỏ, một mình ta thật chẳng làm xuể mớ việc nặng nề như vậy.

 

Chớ quên, ban ngày ta còn phải làm tạp dịch trong bếp lớn.

 

Ta không muốn nhận thân với Lưu Thanh Huyên.

Nàng số đỏ, vừa xuyên tới đã trở thành Nhị tiểu thư của một Hầu phủ — chính là vị tiểu thư vừa mới rơi xuống nước rồi hôn mê mấy hôm trước.

 

Sau khi nhập hồn vào thân thể này, nàng làm việc quá đỗi cấp tiến.

Dựa vào thân phận thiên kim tiểu thư của Hầu phủ, nàng dám ngang nhiên kêu gọi mở nữ học đường!

 

Ý nguyện ban đầu của nàng thật ra là tốt — nàng muốn giúp nữ tử cổ đại cải biến vận mệnh bằng con đường học vấn.

 

Nhưng ta đây, sống lăn lộn mười ba năm giữa xã hội phong kiến đầy rẫy tàn nhẫn, đã sớm nhìn rõ nền sản xuất cổ đại lạc hậu đến nhường nào.

Cả xã hội còn đang lao đao vì cái ăn cái mặc.

Ai nỡ để con gái phí phạm sức lao động, bỏ nhà ra học mấy cái chữ chẳng giúp gì cho bếp núc?

 

Ở viện ngoài, ta nghe về những chiến tích oanh liệt của nàng, chỉ biết co rụt cổ lại.

Ta nghĩ, nàng sớm muộn gì cũng gặp họa.

Dĩ nhiên, với thân phận tiểu thư Hầu phủ, nàng sẽ chẳng bị xử lý nặng nề gì.

 

Nhưng đám nô tỳ hầu hạ quanh nàng… thì chẳng may mắn như thế.

 

Chi bằng ta cứ an phận ở bếp ngoài.

Biết đâu còn sống dai thêm được chút.

 

Không ngờ sau khi biết suy nghĩ thật của ta, Lưu Thanh Huyên liền giận dữ trách mắng:

“Sao ngươi không có tí tinh thần phản phong gì hết vậy?”

 

Ta hoảng hốt biến sắc, nhào tới bịt miệng nàng.

 

Ta đưa mắt đảo quanh bốn phía, chắc chắn không ai nghe thấy đoạn đối thoại điên rồ này mới dám thở phào nhẹ nhõm.