Song Thế Tầm Thê

Chương 8



Trương mụ mụ vội hỏi: ta phạm tội gì?

Bà nói phu nhân trước giờ khoan dung, trừ phi hạ nhân “không biết sống chết”, bằng không chẳng đến mức bị phát mại.

 

Thế là ta run run kể chuyện tam thiếu gia đích thân điểm danh ta làm thông phòng.

 

Trương mụ mụ lập tức biến sắc.

Chỉ trong khoảnh khắc, ta cảm nhận rõ rệt nét mặt bà thay đổi – trở nên khách khí.

 

Bà quyết định cắt đứt quan hệ.

Nói nếu ta không muốn hại cả nhà bà, thì đừng nhắc gì đến chuyện giữa ta và cháu bà nữa.

Chuyện cũ nên coi như… đánh rắm rồi để gió cuốn đi.

 

Thậm chí bà còn đòi lại tín vật cháu bà từng tặng ta.

 

Lòng ta lạnh nửa phần.

Thì ra… tình người dễ vỡ đến vậy.

 

Khi Linh Chi ma ma tìm ta trở về viện,

phu nhân và tam thiếu gia đang ngồi trong nội thất uống trà.

 

Phu nhân mỉm cười hỏi ta có bằng lòng làm thông phòng của thiếu gia không.

 

Đầu óc ta rối bời, nhưng vẫn muốn cứu vãn tình hình, dè dặt nói:

“Nô tỳ bận làm việc do Linh Chi ma ma giao, chuyện gì cũng không biết ạ…”

 

Các bà đều bật cười.

 

Linh Chi ma ma vốn nghiêm khắc ít nói, mà lúc này cũng cười thành tiếng.

Bà nói:

“Khởi bẩm phu nhân, nha đầu Nghênh Hạ này còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu đâu ạ.

“Nô tỳ vừa tìm thấy nó, nó cứ tưởng mình bị bán, còn vừa khóc vừa cầu xin Trương mụ mụ quen ở ngoại viện đi chuộc nó về.”

 

Nhờ lời giải thích của bà, mọi người trong nội thất đều bật cười vui vẻ.

 

Ta biết Linh Chi ma ma đang tìm cớ giúp ta lấp l.i.ế.m chuyện ta bỏ chạy.

Nhưng trong lòng ta lại đắng ngắt.

 

Vì kết cục của ta, đều do họ định đoạt cả rồi.

 

So với tam thiếu gia, ta thật ra thích cháu trai Trương mụ mụ hơn.

Hắn giỏi giao tiếp, ít ra cũng biết dỗ ta vui.

Nhưng ta phát hiện, người đã quen quỳ lâu… sẽ không còn ai chịu đứng dậy giúp mình nữa.

 

13

 

Khi ta đeo tay nải, lẽo đẽo theo tam thiếu gia về viện, người đã tê dại cả rồi.

 

Ta biết rõ mình không thể từ chối.

 

Nếu cha mẹ ta biết ta được gả làm thiếp cho nhà quyền quý, chắc sẽ lập tức đốt pháo ăn mừng.

 

Tam thiếu gia thì khác – suốt dọc đường cười tươi rói, bước chân nhẹ tênh, hiển nhiên là rất hào hứng.

 

Về tới phòng hắn, ta được sắp xếp ở gian nhỏ cạnh phòng chính.

Tối đến, ta quỳ xuống đất hầu hắn rửa chân.

 

Vừa làm việc, ta vừa âm thầm quan sát hắn.

Mặt tam thiếu trắng trẻo như ngọc, có khí chất nho nhã và sự sắc bén của người đọc sách.

Nếu so về nhan sắc, đúng là hơn cháu Trương mụ mụ một bậc.

 

Nghĩ vậy… cũng không quá thiệt.

 

Sau khi dọn dẹp xong, ta bê chậu nước chuẩn bị lui ra thì đột nhiên nghe hắn gọi:

“Nghênh Hạ, chẳng phải ngươi bảo mình không biết gì sao?”

 

Lưng ta cứng lại.

Tam thiếu gia vỗ tay lên chỗ bên cạnh, mắt sáng rực:

“Lại đây, bản thiếu gia dạy cho ngươi!”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đành cắn răng bước tới.

 

Xem như bị con muỗi đẹp cắn một cái đi.

 

Đêm đầu tiên cũng chẳng có gì đáng nói.

Dù gì thì, hiện thực không giống tiểu thuyết…

Đa phần… trai tân đều rất “nhanh”, hiểu mà ha.

 

Sáng hôm sau, ta trở về viện phu nhân tiếp tục làm việc.

Linh Chi ma ma mang cho ta một bát thuốc tránh thai.

 

Bà giải thích:

“Thiếu gia chưa cưới chính thê, nếu có con riêng sẽ làm tổn hại danh tiếng phủ Hầu.”

 

Nghe đồn thuốc tránh thai thời cổ có độc.

Nhưng ta vẫn ngửa cổ uống cạn.

 

Từ khi lên làm thông phòng của tam thiếu gia, công việc của ta lại nhiều hơn gấp bội.

 

Không chỉ phải hỗ trợ Linh Chi ma ma kiểm sổ, mà mỗi ngày sau khi thiếu gia tan học ta còn phải mài mực, phe phẩy quạt cho hắn.

 

Ai hiểu cho ta? Một mình ta làm việc của ba người!

 

Trước kia, sáng bảy giờ, chiều ba giờ, làm ba nghỉ một, sống thoải mái biết bao.

 

Bây giờ vừa mở mắt là phải bắt đầu làm việc.

 

Ta mệt đến muốn ói máu.

 

Dĩ nhiên, đãi ngộ cũng tăng theo.

Tối hôm ấy, phu nhân thưởng cho ta hai xấp vải mới và vòng bạc.

 

Tam thiếu gia cũng thỉnh thoảng mang về cho ta mấy món quà nhỏ – khi thì bút lông, nghiên mực, khi thì quạt lụa có đề thơ.

Xem ra, hắn rất mê ta. Đêm nào cũng lôi kéo ta thử mấy “tư thế sáng tạo”.

 

Kỹ năng của hắn càng ngày càng thành thục.

Lâu dần, ta cũng quen với cuộc sống làm thông phòng.

 

Ta phát hiện, bản thân thật sự có… tính lười.

Ta không yêu hắn, nhưng lại chẳng thể không phụ thuộc vào hắn.

 

14

 

Ta vẫn nghĩ rằng những ngày tháng sẽ trôi qua bình lặng như vậy.

 

Khi ấy, ta và Tam thiếu thân mật hơn bất kỳ lúc nào.

 

Ta bắt đầu không phân rõ bản thân là đang ỷ lại hắn, hay là thực sự đã động lòng.

 

Thế nhưng sang năm sau, phu nhân lại làm mối cho Tam thiếu một cuộc hôn sự.

 

Chính thê mà phu nhân định cho Tam thiếu là nhị tiểu thư của Tham chính phủ Châu thành.

 

Sau khi họ đính hôn, nếu ta còn ở lại trong phòng của Tam thiếu thì chẳng hợp lẽ.

 

Vì thế ta dọn từ gian phòng nhỏ sang phòng phía đông của sân viện.

 

Là thông phòng mà được chia riêng một gian phòng, đã là đãi ngộ rất tốt rồi.

 

Tam thiếu sợ ta không vui, đêm đó càng dốc sức hầu hạ.

 

Hắn ôm ta vào lòng, hứa hẹn sau khi chính thê qua cửa, sẽ thỉnh mẫu thân nâng ta làm lương thiếp.

 

Ta chỉ ậm ờ cho qua.

 

Trong lòng lại thấy kiếp người này sao khổ sở, sao cô độc quá đỗi.

 

Không lâu sau, chính thê cùng nha hoàn hồi môn vào phủ.

 

Phòng ở trong sân lập tức chật ních.