Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 9



Ta cũng trợn trắng mắt.

"Ta cũng phục ngươi, rốt cuộc làm thế nào ngươi mới có thể phán ta tịch thu tài sản trảm hết cả nhà? Vừa nãy nhiều người nghe thấy lời ta, bọn họ đều là người c.h.ế.t à? Không thể báo lên Hoàng thượng được sao?"

Thái tử bất lực thở dài.

"Sống không tốt à, ngươi chỉ muốn c.h.ế.t như vậy sao? Tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, ngươi vẫn là thủ phạm, ta chưa chắc có thể bảo vệ ngươi."

Ta im lặng.

Sống không tốt à?

Ta không biết, cuộc đời ta mới chỉ mười lăm năm ngắn ngủi, phần lớn thời gian đều ở trong cái thôn trang nhỏ bé cũ nát đó.

Ôi, nói sai rồi, thôn trang thực ra không cũ nát, cũ nát chính là căn nhà ta ở.

Nhà đó ở ngay bên cạnh chuồng ngựa, ngày ngày tràn ngập mùi thối của phân động vật. Bốn bề là những bức tường đất xám xịt, chỉ có một cái cửa sổ nho nhỏ trên cao.

Sau khi v.ú nuôi c.h.ế.t đi, trong thôn trang không ai chăm sóc ta, người lớn sợ ta chạy lung tung, thường nhốt ta ở một mình trong nhà.

Ta đứng dưới cái cửa sổ đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Trời rất xanh, mây rất trắng, ta thường tưởng tượng ra một ngày nào đó có thể rời khỏi đây, bay lên những đám mây cao.

Sau đó, ta lớn dần, cửa sổ trở nên thấp hơn, ta chạy lấy đà, nhảy lên, có thể dễ dàng nhảy lên bậu cửa sổ.

Rồi ta sẽ trèo ra ngoài, Trần ma ma thấy vậy, sẽ la hét om sòm.

"Thật là sói con không biết nghe lời, bắt nó lại, xem ta có xé xác nó ra được không."

Ta kêu gào chạy khắp nơi, sau lưng theo sau một gã sai vặt bà tử đuổi theo, khi cuối cùng bị bắt được, Trần ma ma đã đè ta xuống đất, dùng sức véo chặt ta.

Bà ta rất có kỹ xảo véo người, chọn đúng những chỗ nhạy cảm, ngực, mông, đùi trong, nắm một chút da, véo chặt, xoay ba trăm sáu mươi độ, có thể đau đến mức ngất đi.

Ta biết tại sao bà ta làm vậy, bọn họ nói ta có một phụ thân làm quan lớn, Trần ma ma sợ ông ta đột nhiên nhớ đến ta, không dám để ta có vết thương rõ ràng.

Bà ta thật ngu ngốc, đã bao nhiêu năm, phụ thân ta chắc chắn đã sớm quên ta.

Ta trở về nhà với thân thể đau xót, nằm lên giường như một con cá chết.

Trần ma ma gọi người khóa cửa, chờ bọn họ đi rồi, ta vẫn trèo từ cửa sổ ra.

Ta chui vào chuồng ngựa, ôm chặt cổ Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch là một con ngựa cái, nó sẽ rất nhẹ nhàng cúi đầu, dùng mũi cọ cọ mặt ta.

Ta chôn mặt vào lông nó.

"Tiểu Bạch, ta nhớ mẫu thân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiểu Bạch phát ra tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục cọ cọ mặt ta, thỉnh thoảng cũng sẽ thè lưỡi l.i.ế.m ta.

Ướt sũng, rất ấm áp.

Đó là sự ấm áp duy nhất còn lại trong mười lăm năm cuộc đời ta.

Sau đó Tiểu Bạch chết, ta không còn nghĩ đến mẫu thân nữa.

...

Thực sự ta không cảm thấy mình đang ở trong địa ngục.

Cho đến khi ta trở về Thẩm phủ.

Thấy Thẩm Bảo Châu nũng nịu vui vẻ phụ mẫu của nàng ta, khoảnh khắc đó, ta bỗng cảm thấy từng khúc xương trong cơ thể đều đau nhức.

Họng ta như bị chặn lại bởi một lớp bông, tại sao, tại sao cùng là nữ nhi Thẩm gia, nàng ta lại có thể sống như vậy.

Cuộc sống như thế, ta ngay cả trong giấc mơ cũng chưa từng trải qua.

Trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa, muốn hủy diệt tất cả, muốn thiêu rụi cả Thẩm phủ thành tro tàn.

Mỗi bước mỗi xa

Ta ngồi dậy, nhìn chòng chọc vào mắt Thái tử.

"Nếu ngươi không có khả năng xử lý Thẩm gia, ta sẽ tự làm."

"Tháng sau, có phải Hoàng thượng sẽ đi ngoại ô tế trời hay không?"

Thái tử bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nắm chặt vai ta.

"Thẩm Tri Ý, đừng làm bậy nhé. Ngươi nghĩ Cẩm y vệ là ăn chay à? Không phải ngươi nói mưu phản là mưu phản, đến lúc Hoàng thượng phái người điều tra, phụ thân ngươi chỉ bị trách phạt vì quản giáo không nghiêm thôi."

"Thế này đi, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giao đồ cho ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù."

Hai chúng ta nhìn thẳng vào mắt nhau, Thái tử với vẻ mặt chân thành, đôi mắt đen sâu thẳm còn ẩn chứa những cảm xúc mà ta không hiểu.

Ta hừ một tiếng, quay đầu đi.

"Ngươi đã lừa ta, ta không tin ngươi. Trừ khi—————"

"Thẩm gia ở ngoài thành bảy dặm có một thôn trang trên sườn núi, ngươi g.i.ế.c hết những người trong đó."

Thái tử hơi ngạc nhiên nhướng mày, cười khổ nói: "Sao ngươi cứ mở miệng ngậm miệng là nói đến g.i.ế.c người như vậy."

"Việc của thôn trang ta sẽ lo, ba ngày nữa sẽ phái người đến đón ngươi."

Sau khi đạt được thỏa thuận với Thái tử, hắn phái người đưa ta về phủ, ta ngồi trong xe ngựa nhắm mắt trầm tư.

Cũng được, trước tiên giải quyết đám người Trần ma ma, đến lúc đó giúp Thái tử lấy được đồ, cho dù Thẩm gia cuối cùng không bị sao, ta cũng sẽ tự tay g.i.ế.c từng người bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com