Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 7



Thẩm Bảo Châu nhìn chỉ là một đứa gầy gò, nhưng lại nặng muốn chết, ta tốn hết sức lực của chín trâu hai hổ mới kéo được nàng ta vào mật thất.

Ta ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn quanh mật thất xem xét.

Mật thất không lớn, chỉ bằng nửa căn phòng, một bên tường chất đầy rương gỗ, bên tường còn lại có một giá sách cổ, nhưng trên giá lại trống rỗng.

Trong phòng ánh sáng mờ mịt, ta đứng dậy đến bên rương gỗ xem, mới phát hiện mỗi cái rương đều bị khóa lại.

Ta lấy trâm cài tóc của Thẩm Bảo Châu ra, mân mê một hồi, không mở được khóa, thật là rắc rối.

Ngoài cửa, giọng Cố Tu Hoa nghe có vẻ đã mất kiểm soát.

Mỗi bước mỗi xa

"Thẩm Tri Ý, học hành không phải chuyện ngày một hai ngày, không cần phải vội vàng như vậy. Này, vị cô nương này làm gì, ngươi lau cái gì——"

"Thẩm Tri Ý, ngươi mở cửa nhanh lên."

Thật phiền phức, thời gian thực sự cũng có chút lâu, ta đành bỏ mặc Thẩm Bảo Châu, cẩn thận đóng lại cửa mật thất. Sau đó, ta cầm bút lông, nhúng mực đen, giả vờ viết vài chữ, rồi không kiên nhẫn gọi: "Vào đi!"

Thư Mặc vào trước Cố Tu Hoa, tay cầm một cái khay, trên đó có một số trà bánh, vừa vào đã lập tức nhìn về phía cửa mật thất.

Có vẻ như nàng ta là người biết chuyện.

"Đặt đồ xuống, ngươi ra ngoài."

Ta lạnh lùng liếc nhìn Thư Mặc, nhưng nàng ta chỉ miễn cưỡng kéo khóe môi, đứng im không nhúc nhích.

"Đại cô nương, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, ngài nghỉ ngơi một chút, nô tỳ sẽ hầu ngài uống trà."

Ta lập tức phát điên, giật lấy điểm tâm nhét vào miệng, rồi đập tách trà xuống đất.

"Ngươi đến đây để chê cười ta phải không? Cười nhạo chữ viết của ta không bằng trẻ ba tuổi có phải không? Hả —— sao ngươi không khua chiêng gõ trống kêu vang khắp phủ mà nói, chữ ta viết còn không bằng một nô tỳ, ngươi rất tự mãn đúng không? Đến đây, ngươi viết thử xem, ngươi đến đây!"

Ta đưa tay kéo cánh tay Thư Mặc, nàng ta giật mình, cố gắng vùng ra vài lần, rồi quay đầu chạy.

"Đại cô nương, nô tỳ không phải ý đó, nô tỳ đi ngay đây."

Khi Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hoa lập tức đóng cửa lại, lau mồ hôi trên trán.

"Đồ đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhún vai.

"Chưa lấy được, rương ở bên trong đều khóa, không mở được."

...

Cố Tu Hoa lập tức mặt mày trắng bệch.

"Cái gì? Vậy Thẩm nhị cô nương kia thì sao, ngươi đã làm gì với nàng ta?"

Ta bỗng vỗ đầu.

"Suýt quên, không biết nàng ta sống hay chết, phải đi kiểm tra lại, không thì giữa đêm tỉnh dậy sẽ rắc rối."

Mặt Cố Tu Hoa càng trắng bệch, lắp bắp nói: "Giết người là phạm pháp, Thẩm Tri Ý, ngươi như vậy không được đâu."

"Ngươi có vấn đề à? Ngươi đến trộm đồ thì không phạm pháp?"

"Ta, ta là giúp Thái tử lấy chứng cứ tham ô của Thẩm đại nhân, một vài chi tiết nhỏ không đáng kể, không tổn hại đến đại nghĩa."

Ta lườm trắng mắt, cười lạnh một tiếng.

"Được rồi được rồi, giả vờ cái gì, chứng cứ vừa lấy được, ngày mai Thẩm gia bị tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, chẳng phải cũng đều c.h.ế.t trong tay ngươi sao? Ngươi không tổn hại đại nghĩa sao?"

"Thẩm cô nương, ta vừa định nói với ngươi. Tại sao ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói tịch thu tài sản trảm hết cả nhà? Thánh thượng xử lý rất khoan dung, trừ những tội lớn như mưu phản, mưu sát hoàng thất, ngay cả g.i.ế.c người phóng hỏa cũng không đủ để tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, huống chi tội tham ô này, tối đa chỉ bị bãi chức và xét nhà mà thôi."

"Cái gì?"

Ta trợn to mắt, bị lừa rồi, tên cẩu Thái tử này, ta đúng là chịu thiệt vì không có văn hóa.

"Sao ngươi không nói sớm một chút!"

Ta tức điên, mở cửa mật thất kéo Thẩm Bảo Châu ra, đưa tay kiểm tra mũi nàng ta, còn tốt, còn thở, chưa chết.

"Việc này ta không làm nữa, ta phải đi gặp Thái tử!"

"Vậy ta phải làm sao? Thẩm cô nương, ta———"

"Liên quan gì đến ta!"

Ta đẩy Cố Tu Hoa, nổi giận đùng đùng quay đầu bỏ đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com