Ngồi xe ngựa đến cửa Đông Cung, thủ vệ không làm khó ta, vào trong chỉ cần thông báo một tiếng, đã cho ta vào cửa. Khi thái giám dẫn ta đến vườn hoa, Thái tử đang ở ngôi đình giữa hồ cho cá ăn.
Hôm nay hắn mặc một bộ thường phục màu xanh ngọc, dáng vẻ lười biếng dựa vào lan can, nghiêng đầu mỉm cười với ta.
"Lấy được đồ chưa?"
Ta hừ lạnh một tiếng.
"Chưa, ngươi lừa ta."
"Thẩm gia căn bản sẽ không bị tịch thu tài sản trảm hết cả nhà."
Thái tử im lặng hai giây, phất tay cho những hạ nhân khác lui ra, rồi cười càng vui vẻ hơn.
"Cố Tu Hoa nói với ngươi à?"
Hắn đưa tay ra, đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu ta hai cái.
"Tịch thu tài sản trảm hết cả nhà thì có gì hay? Chết rồi thì chẳng còn gì. Thẩm Tri Ý, ta có thể khiến cho bọn họ sống còn khổ hơn cả chết. Nhìn người từ trên mây rơi xuống bùn lầy, đó mới là vui sướng thật sự."
Ta lườm một cái trắng mắt.
"Chó má! Ngươi còn có thể mỗi ngày dùng hình lăng trì bọn họ hay sao?"
Còn nói từ trên mây rơi xuống bùn lầy, theo lời Cố Tu Hoa nói, xét nhà chẳng qua chỉ là tịch thu tiền bạc. Làm sao, không có tiền không có quyền thì là bùn lầy à? Lương Quyên Ngọc còn có mẫu gia có thân tộc, chỉ cần giúp đỡ bà ta một chút, cũng hơn nhiều so với cuộc sống của người dân bình thường.
Cái đó thì tính là bùn lầy chó má gì!
Mỗi bước mỗi xa
Thái tử nhíu mày.
"Thẩm Tri Ý, ngươi đừng nông cạn như vậy, nghèo khổ về thể xác không tính là gì, tinh thần mới là ———— á ——— ngươi làm gì vậy———"
Ta duỗi tay áo ra, d.a.o găm rơi vào lòng bàn tay, đột ngột hướng về cổ Thái tử mà chém.
"Đi c.h.ế.t đi, ta g.i.ế.c ngươi thì mọi thù hận gì đều được báo."
Mưu sát hoàng thất mới tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, Cố Tu Hoa đã nói nhiều như vậy, ta nhớ nhất là câu này. Đã có công cụ hình người tốt như vậy trước mặt, ta còn đi đường vòng làm gì.
Ta phát điên cầm d.a.o găm lao tới đ.â.m vào Thái tử, nhưng lại bị hắn dễ dàng tránh được, hắn nắm chặt cổ tay ta, d.a.o găm rơi xuống đất, bị hắn đá một cước văng vào trong hồ.
"A ——ta liều mạng với ngươi ———"
Ta cúi đầu lao thẳng về phía Thái tử, ôm ngang lấy hắn, cả hai cùng ngã xuống hồ.
Thái tử: "Chết tiệt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
...
Nước hồ lạnh như băng nhấn chìm ta, ta giật mình một cái, lúc này mới nhận ra.
Ta không biết bơi.
Ta lập tức quấn chặt lấy Thái tử, hai tay ôm chặt cổ hắn.
"Cứu với, ta không biết bơi——"
Thái tử sặc vài ngụm nước, tóc ướt sũng dính vào mặt, vẻ mặt đầy tức giận.
"Ngươi điên à, nếu không buông ra, cả hai chúng ta đều chết."
"Ngươi mau buông ra, ôm chặt lấy eo ta, ta sẽ bơi, ta sẽ đưa ngươi lên bờ."
Cả hai đều chết? Ta chợt sáng mắt, sự khẩn trương báo thù vượt qua nỗi sợ cái chết.
"Vậy thì cùng c.h.ế.t đi."
Nói xong, chân ta càng quấn chặt hơn, cơ thể cũng dán sát vào Thái tử.
Thái tử kêu lên một tiếng đau đớn, bất lực nói: "Chết vào lúc này, người ta chỉ nghĩ rằng chúng ta bị trượt chân ngã xuống nước, không đủ để gọi là mưu sát hoàng tự đâu."
Câu này quả thật là hắn thật tình đang lo lắng cho ta.
Ta cảm kích nhìn hắn một cái, rồi phun ra một ngụm nước, ngửa mặt lên trời hét lớn.
"Giết ngươi, Thẩm gia bọn ta sẽ trở thành công thần lớn nhất của tam hoàng tử, ha ha ha——"
"Phụ thân, nữ nhi cuối cùng cũng không phụ lòng mong mỏi của người————"
Thái tử: "......"
Những thị vệ và cung nữ bên hồ phản ứng kịp, đã chạy như bay về phía đình giữa hồ. Ta càng siết chặt Thái tử, hận không thể nhấn đầu hắn xuống nước.
Nhưng Thái tử đột nhiên quay lại ôm chặt lấy ta, chủ động kéo ta xuống nước.
Ta không hiểu hắn định làm gì, phổi bị nghẹt đến mức thở không nổi, rất nhanh, ta mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, ta mở mắt nhìn lên trần nhà có màn che màu hồng cánh sen, có chút không thể hồi phục lại.
"Tỉnh rồi?"
Thái tử ngồi bên giường nhìn ta, khoác áo ngoài, tóc nửa khô, càng làm nổi bật đôi mắt như mực, làn da trắng như ngọc.