Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 146: HÁI HOA SƯƠNG NHUNG



“Không vội. Hôm nay là đêm trăng lưỡi liềm, oán khí của tà vật kia tuy nặng, nhưng thực lực lại yếu. Phải đợi đến đêm trăng tròn nó mới tự hiện thân.”

“Nếu bây giờ đi tìm thì phải đào sâu ba thước đất, chỉ tổ phí công vô ích.”

“Muội cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta thấy muội khá thích nơi này, ở lại chơi vài ngày cũng không sao.”

Ngự Đan Liên nghe vậy lập tức nở nụ cười: “Vâng ạ! Nghe theo sư huynh hết!”

Lạc Bằng Kiêu đi đến bên giường bên trái, lấy ra một cái bồ đoàn chứa linh khí đặt lên giường rồi ngồi xuống nhập định.

Ngự Đan Liên thấy thế thì vén rèm lên, trèo lên giường.

Nàng lục lọi trong không gian khóa trường mệnh, quả nhiên ở một góc có thấy một chiếc bồ đoàn chứa linh khí.

Đại sư huynh chuẩn bị chu đáo thật đấy!

Ngự Đan Liên âm thầm cảm thán rồi ngồi lên bồ đoàn, bắt đầu tu luyện hỏa linh căn.

Đợi đến khi tiếng gà gáy vang lên, nàng lại len lén tiến vào không gian bí cảnh, hấp thu hơn phân nửa lượng quỷ khí mà các Quỷ Vương mới sinh ra, chỉ để lại một phần nhỏ cho Toan Nghê.

Phải nói rằng, Toan Nghê tu luyện thật là chậm chạp.

Ngự Đan Liên đôi lúc còn hoài nghi liệu nó có thật sự đang tu luyện, hay là ngày nào cũng ngồi đó chán đời và buông thả?

Sau khi hấp thu quỷ khí xong, nàng lại ghé thăm ao cá.

Ao cá lớn giờ đây đã đóng một lớp băng dày, đám Sương Hàn Thú đều lặn xuống đáy.

Bên mép ao, không biết từ bao giờ đã mọc lên một bụi hoa Sương Nhung.

Những bông hoa ấy đong đưa trên lớp băng, thanh khiết như ngọc.

Cạnh đó, hai con Quỷ Vương đang ngồi chồm hổm, há mồm, nước dãi màu đen chảy dài.

Nhưng trên mặt băng bên cạnh bụi hoa có một cái lỗ lớn, bên trong nhô ra một đoạn vây lưng.

Hiển nhiên là có Sương Hàn Thú đang canh giữ.

Ngự Đan Liên vừa xuất hiện, hai con Quỷ Vương lập tức lùi xa, sợ nàng không vui lại móc xá lợi hoàn ra mà đập cho một trận.

Ngự Đan Liên bước tới trước bụi hoa Sương Nhung, quan sát kỹ.

Xác nhận đây chính là bụi hoa mà lần trước nàng định hái nhưng lại bị một con Sương Hàn Thú nuốt mất.

Hừm.

Rốt cuộc vẫn rơi vào tay nàng đấy thôi!

Ngự Đan Liên bất chợt vui vẻ, lập tức vươn tay hái lấy một đóa.

Ngay khoảnh khắc đó, Sương Hàn Thú phá băng nhảy ra, há mồm đầy răng nhọn, định táp nàng.

Ngay khi nó sắp ngoạm tới, Ngự Đan Liên quay đầu nhìn nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên mặt nó lập tức hiện vẻ kinh hoàng.

Sao lại là tiểu ma đầu này?!

Nó lập tức choáng váng, vội vã ngậm miệng lại, chui tọt xuống dưới lớp băng trốn mất.

Ngự Đan Liên mang đóa hoa Sương Nhung rời khỏi không gian bí cảnh.

Vừa ra ngoài, nàng liền thấy Lạc Bằng Kiêu đang đứng cạnh giường mình.

Tim nàng giật thót, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đại sư huynh?”

Hmmm…

Nàng có nên giải thích với sư huynh chuyện vừa nãy nàng đi đâu không nhỉ?

Vừa định mở miệng thì đầu nàng đã bị xoa nhẹ.

“Thạch đại nương gọi muội dậy ăn cơm đấy.”

Nghe đến ăn, Ngự Đan Liên lập tức bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước.

“Muội đi ngay đây!”

Nhưng đi được một nửa, nàng bỗng khựng lại.

Đúng rồi, nàng còn chuyện quan trọng mà, sao không nhân lúc này mà làm nhỉ?

Tuy rằng tên Ma Thần bên trong thức hải của nàng từng cứu nàng thoát khỏi Nhược Thủy, nhưng hiện giờ khi nàng đã dần đoán ra thân phận của hắn thì không thể tùy tiện giúp hắn hồi sinh như trước được nữa.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Nếu hắn chỉ là một Ma tu bình thường thì sau khi sống lại dù có gây họa cũng sẽ có cao thủ giới tu tiên trấn áp được.

Nhưng nếu hắn là loại Ma Thần mà sau khi phục sinh là có năng lực hủy thiên diệt địa như trong tiểu thuyết tu tiên thường viết thì…

Nàng cần phải cân nhắc thật kỹ.

Ân cứu mạng dĩ nhiên rất lớn, nhưng đại nghĩa thiên hạ cũng không thể bỏ qua.

Thất sư huynh không phát hiện ra Ma Thần kia, nhưng biết đâu đại sư huynh lại có thể thì sao?

Dù sao thì đại sư huynh cũng là Phật tu, là người khắc chế mọi tà vật!

CHƯƠNG 148: MỘT NỤ CƯỜI, CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG “Sao vậy?”

Lạc Bằng Kiêu cúi đầu nhìn nàng, nét từ bi trang nghiêm hòa với dung mạo tuấn tú khiến hắn toát lên khí chất cao quý khó mà mạo phạm.

Ngự Đan Liên nói: “Đại sư huynh, muội cảm thấy hôm qua mình hình như đã thu được công đức, nhưng lại không chắc chắn lắm, huynh có thể giúp muội kiểm tra thần thức được không?”

Lạc Bằng Kiêu đáp: “Muội quả thật đã nhận được một chút công đức, ta có thể nhìn ra được.”

“Huynh cứ kiểm tra kỹ giúp muội đi, như vậy muội mới yên tâm được!”