Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 147: MỘT NỤ CƯỜI, CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG



“Sao vậy?”

Lạc Bằng Kiêu cúi đầu nhìn nàng, nét từ bi trang nghiêm hòa với dung mạo tuấn tú khiến hắn toát lên khí chất cao quý khó mà mạo phạm.

Ngự Đan Liên nói: “Đại sư huynh, muội cảm thấy hôm qua mình hình như đã thu được công đức, nhưng lại không chắc chắn lắm, huynh có thể giúp muội kiểm tra thần thức được không?”

Lạc Bằng Kiêu đáp: “Muội quả thật đã nhận được một chút công đức, ta có thể nhìn ra được.”

“Huynh cứ kiểm tra kỹ giúp muội đi, như vậy muội mới yên tâm được.”

Lạc Bằng Kiêu lúc này mới nhận ra nàng hình như có ẩn ý khác.

Hắn bỗng nhớ đến lần đầu gặp tiểu sư muội, hắn từng bắt được một ma tu trên người nàng.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Sau đó, khi nhớ lại chuyện ma tu đó cùng tiểu sư muội trốn khỏi tuyệt cảnh đến Cửu Huyền Kiếm Môn tố cáo, hắn đã đoán rằng nàng nhất định biết có ma tu trong cơ thể mình.

Chỉ là ma tu ấy đã bị hắn luyện hóa rồi, nên không còn cơ hội hỏi nữa.

Giờ tiểu sư muội cứ ấp úng như vậy, chắc là đã lâu không cảm nhận được ma tu kia nên mới muốn hắn kiểm tra giúp.

Tiểu sư muội thật sự rất tin tưởng hắn.

Khóe môi Lạc Bằng Kiêu lại hiện lên nụ cười chân thật hơn lúc trước, hắn gật đầu đồng ý rồi đưa ngón tay chạm nhẹ lên ấn đường của Ngự Đan Liên.

Một lát sau, hắn thu tay lại nói: “Thần thức của tiểu sư muội rất sạch sẽ, chút công đức ấy cũng đang ở trong đó, không cần lo lắng quá.”

Ngự Đan Liên nghe vậy, trong lòng khẽ thở dài.

Quả nhiên, ngay cả đại sư huynh cũng không phát hiện ra gì.

Nhưng nàng vẫn nở nụ cười vui vẻ: “Vậy thì tốt rồi!”

Sáng nay, Thạch đại nương nấu cháo gạo và làm thêm mấy chục loại bánh áp chảo khác nhau, mỗi chiếc bánh đều có hương vị riêng biệt.

“Tiểu tiên nhân, mời nếm thử xem ngài thích loại nào?” Thạch đại nương nhìn Ngự Đan Liên.

Nghe nói tiểu tiên nhân này mới chín tuổi đã tài giỏi như thế, lại còn đáng yêu như cục bột nhỏ, bà càng nhìn càng thích.

Bà đã sống mấy chục năm, đương nhiên cũng đoán ra mục đích thật sự khi vị tiên nhân tối qua đột nhiên bảo họ đo linh căn.

Tuy có chút hoang đường, nhưng bà vẫn cho rằng mình đoán đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị tiên nhân ấy nhất định là thấy tiểu tiên nhân thích bánh mình làm nên mới cho mẹ con bà cơ hội này!

Bằng không, trong thôn A Nhược có đến mấy ngàn người, sao lại chỉ đo linh căn cho hai mẹ con họ chứ?

Chính vì vậy, Thạch đại nương chưa ngủ được tròn hai canh giờ đã dậy làm bánh, dốc toàn bộ tuyệt học cả đời vào đó.

Ngự Đan Liên ăn từng chiếc một, chỉ thấy cái sau ngon hơn cái trước.

“Cái nào cũng ngon hết! Cảm ơn thẩm!”

Nàng nghĩ ngợi một chút, lấy bông sương nhung hoa hái từ bí cảnh ra, đưa cho Thạch đại nương: “Bông hoa này tặng thẩm.”

Thạch đại nương chưa từng tu luyện, chỉ thấy đóa hoa trong suốt lấp lánh, đẹp không tả xiết, vui vẻ nhận lấy.

Lạc Bằng Kiêu nhắc nhở: “Đây là hoa sương nhung, phàm nhân ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu luyện thành đan dược còn có thể ổn định phẩm cấp, là loài hoa vô cùng trân quý.”

Nói xong, hắn lại liếc nhìn Ngự Đan Liên, ánh mắt từ bi lại lộ ra chút ý cười.

Nghe xong, Thạch đại nương chỉ cảm thấy đóa hoa trong tay mình trở nên vô cùng quý giá. 

“Cái này… cái này sao ta dám nhận được?”

Lạc Bằng Kiêu nói:“Đại nương cũng lớn tuổi rồi, nhưng nếu có hoa này kéo dài tuổi thọ, vẫn có cơ hội trúc cơ.”

Thạch đại nương xúc động đến mức suýt nữa thì quỳ xuống tạ ơn.

Ngự Đan Liên nhảy lùi lại:

“Đừng quỳ nữa, không là sư huynh ta không dám dẫn hai người về núi đâu!”

Thạch đại nương vội dừng lại, miệng không ngừng cảm ơn rối rít.

Ăn sáng xong, Ngự Đan Liên lại theo Thạch đại nương đi xem cá muối trong làng, vừa vặn thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa, một đứa sơ ý ngã nhào vào chậu nước tương, cả người dính đầy nước sốt, lúc chui ra trông hệt như con khỉ.

“Phụt!”

Ngự Đan Liên không nhịn được bật cười.

Nhưng tiếng cười vừa bật ra, nàng chợt cảm thấy một tia kim quang nhỏ bé trong thần thức đột ngột “vèo” một tiếng rồi biến mất —!