Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 148: CHÊ CƯỜI



CHƯƠNG 149: CHÊ CƯỜI !!!∑(°Д°ノ)ノ

Công đức của ta đâu rồi?!

Ngự Đan Liên theo phản xạ chìm vào thần thức, tìm kiếm trong thức hải rộng lớn.

Tìm một vòng lớn vẫn không thấy chút công đức nào.

“Tiểu tiên nhân?”

“Tiểu tiên nhân?”

Giọng của Thạch đại nương vang lên bên tai, ý thức nàng lập tức trở về cơ thể.

Nàng vội vàng nói với Thạch đại nương:

“Thạch đại nương, ta có chuyện gấp phải tìm sư huynh, không thể đi xem cá muối với thẩm nữa!”

Nói xong liền xoay người bấm pháp quyết Thiên Lý Quyết, đến ngay trước nhà của Thạch Đầu.

Trước nhà là một cánh đồng lớn trồng lúa mì, cao lương, ngô và các loại cây nông nghiệp khác.

Người phàm sống trong giới tu tiên cũng có lợi — ít nhất là không lo thiếu ăn. Linh khí ở đây dồi dào, đất đai được nuôi dưỡng tốt, khác hẳn đất ở nhân gian.

Nhân gian trồng xuân gặt thu, còn giới tu tiên không chia bốn mùa, hai tháng đã có thể thu hoạch một lần.

Lạc Bằng Kiêu đang đứng không xa trước cửa, nhìn ra cánh đồng.

Chiếc cà sa màu đỏ vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời khiến cả người hắn như được dát vàng.

Nhưng Ngự Đan Liên biết, ánh sáng vàng ấy không phải ánh mặt trời, mà là công đức tích lũy của sư huynh hiện ra ngoài!

“Đại sư huynh, không ổn rồi!” 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Cách nhau mấy bước, Ngự Đan Liên đã hét lớn.

Lạc Bằng Kiêu nghe tiếng quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

“Huynh mau tra thần thức của muội đi!”

Ngự Đan Liên chạy tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên.

Lạc Bằng Kiêu thở dài, nhưng vẫn chưa đưa tay ra.

Hắn nói: “Tiểu sư muội, về sau không được tùy tiện để người khác kiểm tra thần thức của muội. Rất nguy hiểm đấy!”

“Nhưng huynh là đại sư huynh! Huynh không nguy hiểm mà.”

Nụ cười từ bi của Lạc Bằng Kiêu càng sâu thêm, nhưng sắc mặt lại nghiêm lại:“Dù là đại sư huynh hay các sư huynh khác, thậm chí là sư phụ cũng không thể tùy tiện để họ xâm nhập vào thần thức của muội.”

“Nếu ai có tà niệm, chỉ trong chớp mắt là có thể hủy thần thức của muội, g.i.ế.c muội mà không thấy xác.”

“Muội biết rồi, nhưng trước tiên huynh xem giúp muội cái đã!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Muội không tìm thấy công đức đâu nữa rồi, huynh giúp muội tìm đi!”

Lạc Bằng Kiêu nhìn nàng một lúc, vẫn không định bước vào thần thức của nàng.

“Tiểu sư muội, trên người muội bây giờ không có công đức nữa ròi. Lúc nãy muội đã làm gì?”

Ngự Đan Liên mờ mịt:

“Muội có làm gì đâu, chỉ vừa đi với Thạch đại nương tới chỗ muối cá, còn chưa tới gần thì công đức đã mất rồi.”

“À, đúng rồi, muội thấy một đứa trẻ ngã vào chậu nước tương, dính bẩn cả người.”

Nghĩ đến đây, Ngự Đan Liên ngước mắt nhìn Lạc Bằng Kiêu: “Rốt cuộc công đức của muội đi đâu rồi?”

Lạc Bằng Kiêu trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Khi thấy đứa trẻ đó ngã vào chậu, muội có cười không?”

Ngự Đan Liên ngoan ngoãn gật đầu.

“Thấy người gặp nạn mà cười thích thú, đó gọi là ‘chê cười’.”

“‘Chê cười’ là một trong ba mươi hai giới luật của Phật tu. Sư muội nhất định phải nhớ kỹ, lần sau không được tái phạm.”

?

Ngự Đan Liên giật giật khóe miệng, mở to mắt không thể tin nổi:“Muội chỉ cười có một tiếng thôi mà cái công đức cực khổ mãi mới kiếm được đã bị trừ mất rồi hả?”

“Đúng là vậy.”

Ngự Đan Liên nhìn vẻ mặt từ bi vẫn đang mỉm cười của Lạc Bằng Kiêu, bỗng nói:

“Đại sư huynh, sao muội thấy huynh cũng đang rất muốn ‘chê cười’ muội vậy?”

Nụ cười từ bi của Lạc Bằng Kiêu không giảm, khẽ gật đầu nhẹ: “Tiểu sư muội thông minh lắm.”

Huynh thật sự dám nhận!

Vậy nên, mấy lần trước tiểu nữ cảm thấy khác thường đều không phải là ảo giác, đúng không?

CHƯƠNG 150: VÀI NẤM MỘ HOANG So với một tia công đức vừa tiêu tán, lúc này điều khiến Ngự Đan Liên bận tâm hơn là nhận thức của nàng về Đại sư huynh đã hoàn toàn bị đảo lộn rồi, há chẳng phải sao?

Cuối cùng thì nàng đã trao lầm chân tình mất rồi!

“Tiểu sư muội, chuyện công đức ấy chớ nên bận lòng. Tương lai nếu gặp cơ duyên, trong chớp mắt cũng có thể thu được mười vạn công đức.”

Ngự Đan Liên dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, chỉ đành khẽ gật đầu.

“Tiểu sư muội vẫn muốn đi xem chỗ muối cá chăng?”

Sau một hồi trầm ngâm, Ngự Đan Liên liền đáp: “Muốn!”

Công đức đã mất thì thôi, thời gian để vui chơi cũng chẳng còn bao nhiêu, không thể lãng phí được!