Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 149: VÀI NẤM MỘ HOANG



So với một tia công đức vừa tiêu tán, lúc này điều khiến Ngự Đan Liên bận tâm hơn là nhận thức của nàng về Đại sư huynh đã hoàn toàn bị đảo lộn rồi, há chẳng phải sao?

Cuối cùng thì nàng đã trao lầm chân tình mất rồi!

“Tiểu sư muội, chuyện công đức ấy chớ nên bận lòng. Tương lai nếu gặp cơ duyên, trong chớp mắt cũng có thể thu được mười vạn công đức.”

Ngự Đan Liên dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, chỉ đành khẽ gật đầu.

“Tiểu sư muội vẫn muốn đi xem chỗ muối cá chăng?”

Sau một hồi trầm ngâm, Ngự Đan Liên liền đáp: “Muốn!”

Công đức đã mất thì thôi, thời gian để vui chơi cũng chẳng còn bao nhiêu, không thể lãng phí được!

Lạc Bằng Kiêu liền dẫn nàng đến nơi dân làng đang ướp cá.

Nhờ có hai người hỗ trợ, cá mà dân làng phải mất mấy ngày để muối nay chỉ trong một ngày đã phong kín toàn bộ vào chum.

Ngày hôm sau, dân làng bắt đầu thu hoạch lúa mạch.

Ngự Đan Liên cũng đi theo vào cánh đồng vàng óng ấy mà bận rộn, bùn lấm đầy người, thế nhưng nụ cười vẫn sáng ngời như ánh dương.

Lạc Bằng Kiêu đứng bên bờ ruộng, khóe môi cũng khẽ cong lên.

Từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng gặp ai trong tiên môn giống như nàng vậy.

Có thể hoà mình vào chốn trần tục, không hề kiêu ngạo, lại còn chơi đùa cùng đám trẻ con trong thôn.

Tiểu sư muội quả thực là một bảo vật.

Thời gian trôi như tên bắn, chớp mắt đã tới đêm rằm tháng bảy.

Trăng tròn như đĩa ngọc, treo cao nơi chân trời.

Thế nhưng xung quanh đĩa ngọc ấy lại nhuốm sắc đỏ như máu.

Ngự Đan Liên đứng trong sân, ngẩng đầu ngắm trăng.

Thạch đại nương và Tiểu Thạch đầu đều cảm thấy đêm nay có gì đó khác lạ.

Thế nhưng Lạc Bằng Kiêu lại dặn họ sớm nghỉ ngơi.

Bầu không khí bất an bắt đầu lan khắp thôn A Nhược.

Ngự Đan Liên lờ mờ nghe thấy, dưới mặt đất sâu thẳm dường như có thứ gì đó đang trườn bò trong bùn đất, hình như sắp phá đất chui lên.

Hai người vẫn lặng lẽ chờ đợi.

Cho đến quá nửa đêm, âm thanh ấy bỗng nhiên im bặt.

“Có vẻ như nó đã phát hiện ra chúng ta rồi.”

Lạc Bằng Kiêu từ tốn nói: “Sư muội, theo vi huynh.”

“Chúng ta phải đi tìm nó sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừm.”

Lần này, Lạc Bằng Kiêu không thi triển Thiên Lý Quyết, mà dẫn Ngự Đan Liên đi men theo con đường nhỏ, đến chân một ngọn núi gần thôn A Nhược nhất.

Đêm tối như mực, vạn vật lặng im, ánh trăng trên đầu đã bị nhuộm đỏ quá nửa.

Chân núi cỏ dại mọc um tùm, gió thổi qua lá cây xào xạc, âm thanh rờn rợn như quỷ hồn khóc than.

Ánh trăng đỏ mờ nhạt phủ xuống những cành cây khô trơ trụi, in bóng trên mặt đất tựa như vuốt quỷ giơ ra giữa đêm đen, trông cực kỳ đáng sợ.

Ngự Đan Liên nhìn thấy phía trước không xa có từng ụ đất nhô lên.

Là một bãi tha ma!

Những ụ đất lộn xộn rải rác khắp nơi, không có bia mộ cũng chẳng thấy bài vị.

Rõ ràng là mộ hoang!

Vừa thấy mộ, nàng liền nghĩ đến quỷ, theo bản năng liền nắm lấy vạt áo Lạc Bằng Kiêu.

Lại khiến hắn liếc mắt nghi hoặc.

“Tiểu sư muội?”

“Đại sư huynh, đường ở đây gập ghềnh khó đi, muội sợ té ngã.”

Lạc Bằng Kiêu trầm mặc một lát, bỗng cúi người, hai tay luồn dưới nách nàng, nhấc bổng nàng lên, đặt ngồi trên vai trái.

Khoảnh khắc hắn buông tay, Ngự Đan Liên vội đưa một tay đặt lên cái đầu trọc bóng loáng của hắn.

A…

“Sư muội, ngồi cho vững.”

Nói xong, Lạc Bằng Kiêu cất bước đi tiếp.

Quả thực ở bên cạnh đại sư huynh khiến người ta có cảm giác an tâm.

Nhưng mà… bây giờ nàng ở cao quá.

Lúc nãy còn chỉ thấy vài nấm mộ lẻ loi.

Giờ đảo mắt nhìn một cái, lại thấy hàng trăm nấm mộ!

Thậm chí âm thanh từ dưới lòng đất mà nàng từng nghe ở thôn A Nhược giờ đây rõ ràng đến dọa người.

Ngay bên dưới những nấm mộ kia như thể có thứ gì đó sắp phá đất mà lên.

Ngự Đan Liên nín thở, chăm chú nhìn về phía các nấm mộ ấy.

Chỉ thấy một ụ đất bỗng nhiên bị gió cuốn tung.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Một bàn tay xương xẩu, trắng bệch từ trong mộ thò ra!

Trên tay không hề có chút da thịt, chỉ còn xương trắng!