Cái đầu trọc của đại sư huynh quả thật không thuận tiện chút nào.
Nàng theo bản năng siết chặt nắm tay, nhưng chẳng có tóc để níu, chỉ đành khẽ áp tay lên đỉnh đầu bóng loáng ấy.
“Đại sư huynh… có… có một bàn tay vừa chui ra khỏi mộ kia kìa…”
Ngự Đan Liên cố gắng điều chỉnh hơi thở, cố giữ cho giọng điệu trở nên trấn định.
Ở trước mặt thất sư huynh đã mất mặt một lần rồi, nàng thực sự không muốn lặp lại nữa.
Có điều, sau những lần mất mặt trước đó, kỹ năng giả vờ bình tĩnh của nàng cũng được rèn luyện đáng kể.
Ít ra cũng không đến nỗi run lẩy bẩy như trước nữa.
Lạc Bằng Kiêu gật đầu nói: “Không sai, nhưng sư muội nhìn nhầm rồi. Không phải chỉ có một bàn tay đâu.”
Ngay sau khi bàn tay ấy vươn ra, lại có thêm một bàn tay nữa thò ra theo.
Cặp vuốt trắng bệch chạm được vào không khí, cổ tay lập tức uốn cong, hai bàn tay ấn xuống đất, mượn lực mà kéo cả thân thể ra khỏi mộ.
Là một bộ hài cốt hoàn chỉnh!
Nếu là đệ tử y đạo nhìn thấy, ắt hẳn sẽ muốn đem về làm tiêu bản!
Ngự Đan Liên cố gắng để tâm trí bay xa nhằm phân tán nỗi sợ.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, từ dưới mỗi nấm mộ đều có bàn tay vươn ra.
Vô số bộ hài cốt phá đất mà lên, vươn tay, lảo đảo tiến về phía hai người họ.
Cảnh tượng quá đỗi rùng rợn, khiến tim nàng suýt nữa thì ngừng đập.
“Sư muội, công đức của muội tới rồi.”
“Hửm!?”
“Một bộ hài cốt, mười ngàn công đức.”
!?
Ngự Đan Liên ngẩn người, quay lại nhìn những bộ xương kia.
Nỗi sợ hãi vừa trào dâng nơi đáy lòng kia trong chớp mắt đã tan biến!
Một bộ xương, mười ngàn công đức?
Mười ngàn!?
Nàng không nghe nhầm đấy chứ!?
“Xá Lợi Hoàn có thể giúp sư muội một tay, ta sẽ hộ pháp cho muội.”
Chỉ trong khoảnh khắc, Ngự Đan Liên đã trở nên phấn khích.
Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, nhìn bãi tha ma không phải bãi tha ma, nhìn bộ xương không phải bộ xương!
Công đức của nàng sắp trở lại rồi!
Ngự Đan Liên lập tức lấy Xá Lợi Hoàn ra, ấn lên đầu Lạc Bằng Kiêu một cái, rồi nhảy phắt từ vai hắn xuống.
Xá Lợi Hoàn lập tức phóng to, được truyền vào linh lực, nhắm thẳng vào bộ xương phía trước mà đập tới.
“Rắc” một tiếng.
Bộ xương đó vừa chạm vào Xá Lợi Hoàn thì lập tức hóa thành tro bụi.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Cùng lúc đó, Ngự Đan Liên cảm nhận được trong thần thức của mình bừng lên một mảng ánh sáng vàng chói lóa.
Thật sự là mười ngàn điểm công đức!
Đại sư huynh quả nhiên không lừa nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng liền nâng Xá Lợi Hoàn lên, đập vào bộ xương kế tiếp.
‘Rắc’
Công đức + mười ngàn.
‘Rắc’, ‘rắc’
Công đức + hai mươi ngàn.
Ngự Đan Liên lao vào một trận đập như điên, vài cú là diệt sạch đám xương kia.
Diệt xong, cả nghĩa địa lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn những ụ đất sụp đổ, chứng minh nơi này từng có vật gì đó bò ra từ trong đất.
Ngự Đan Liên đứng trước một ụ đất cao hơn chút, giậm chân.
“Sư huynh, cái trong này vẫn chưa bò ra.”
Nàng cầm Xá Lợi Hoàn, trong lòng háo hức.
“Sư muội cứ đào thử xem.”
Ngự Đan Liên vừa nghe xong, lập tức lôi ra một cái xẻng từ không gian trữ vật, hưng phấn bắt đầu đào.
Nàng sức lực có hạn, đào mãi mà chỉ được một ít đất.
Thật muốn thả đám quỷ vương ra làm việc quá...
Nhưng có đại sư huynh ở đây thì không tiện.
Nàng quay đầu nhìn Lạc Bằng Kiêu, cảm thấy đại sư huynh cũng không giống người chuyên đi đào mộ.
Thế là nàng chuyển ánh mắt sang Xá Lợi Hoàn.
Suy nghĩ một lúc, nàng lại lấy ra một cái xẻng khác, nhét vào trong Xá Lợi Hoàn.
Một người một nhẫn liền bắt đầu “hì hục” đào mộ.
Đào được một lúc, nghĩa địa bỗng vang lên tiếng khóc thút thít.
Ngự Đan Liên suýt nữa thì ném luôn cái xẻng.
“Tiểu sư muội, thứ trong này, công đức mười vạn (một trăm ngàn).”
Cái gì?
Một con mà tới mười vạn?
Đào luôn!
Rất nhanh, nàng đã đào tới đáy.
Gạt đất ra, nàng thấy một cỗ quan tài.
CHƯƠNG 152: TA HẬN, TA OÁN!
Nắp quan tài gỗ đen dán đầy bùa vàng.
Nhưng mấy lá bùa ấy giờ đã rách nát, gió thổi là bay.
Tiếng khóc nức nở nàng nghe được lúc trước chính là phát ra từ bên trong quan tài.
Không chỉ vậy, khi nàng gần đào hết quan tài lên, quan tài bỗng rung lắc không ngừng.
Có thứ gì đó bên trong bắt đầu giãy giụa điên cuồng, nhưng vẫn bị quan tài khóa chặt.
Bên ngoài quan tài không chỉ dán bùa vàng mà còn có hơn chục chiếc đinh phát sáng.
Những chiếc đinh đó đóng chặt vật bên trong vào trong quan tài.