Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 151: TA HẬN, TA OÁN!



Nắp quan tài gỗ đen dán đầy bùa vàng.

Nhưng mấy lá bùa ấy giờ đã rách nát, gió thổi là bay.

Tiếng khóc nức nở nàng nghe được lúc trước chính là phát ra từ bên trong quan tài.

Không chỉ vậy, khi nàng gần đào hết quan tài lên, quan tài bỗng rung lắc không ngừng.

Có thứ gì đó bên trong bắt đầu giãy giụa điên cuồng, nhưng vẫn bị quan tài khóa chặt.

Bên ngoài quan tài không chỉ dán bùa vàng mà còn có hơn chục chiếc đinh phát sáng.

Những chiếc đinh đó đóng chặt vật bên trong vào trong quan tài.

Ban đầu, Ngự Đan Liên còn có chút sợ hãi.

Theo những tiếng "bang bang bang" vang lên liên tục, trong khung cảnh hoang vắng càng trở nên chói tai.

Nàng không kìm được mà nâng Xá Lợi Hoàn lên, đập mạnh một cái.

“Yên lặng!”

“…”

Quả nhiên, sau cú đập này, quan tài yên tĩnh hơn hẳn, từ giãy giụa điên cuồng chuyển sang gõ nhẹ nhẹ.

Giống như một đứa trẻ lễ phép đang gõ cửa từ bên trong.

“Đại sư huynh, làm thế nào để mở cái này ra vậy ạ?”

Nàng đã thử dùng Xá Lợi Hoàn gõ rồi, nhưng cung không thể mở nổi cái quan tài này.

“Để ta.”

Trong tay Lạc Bằng Kiêu xuất hiện một chuỗi tràng hạt.

Theo tiếng tụng kinh Phạn ngữ vang lên trong miệng hắn, mấy chiếc đinh trên quan tài lập tức bay ra, bùa vàng cũng rơi hết.

Đúng lúc này, nắp quan tài bị bật tung.

Một bóng người áo xanh bay vọt lên.

Tóc đen như thác, thân hình mảnh mai, khí chất thoát tục dưới ánh trăng đỏ như máu.

Nhưng giây tiếp theo, nàng đã quay đầu lại.

Gương mặt xanh mét với răng nanh sắc nhọn khiến Ngự Đan Liên hoảng sợ nhảy dựng, trốn ra sau lưng Lạc Bằng Kiêu.

“Đại sư huynh, ta cảm thấy công đức hôm nay của ta đủ rồi, ta đã có ba mươi sáu vạn, chi bằng cái này huynh lấy đi?”

Sinh vật kia sau khi bay lên thì chỉ liếc mắt nhìn Lạc Bằng Kiêu và Ngự Đan Liên một cái, ngay sau đó đã định bỏ chạy.

Nhưng tràng hạt trong tay Lạc Bằng Kiêu xoay chuyển không ngừng, một luồng kim quang kéo nàng ta từ không trung rơi xuống, trực tiếp bị ấn đầu xuống đất.

“Thả ta ra!”

“Ta không cam tâm!”

“Ta không cam tâm a a a a a!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng hét vang lên từ trong bùn đất, cực kỳ thê lương.

“Khi ta còn sống, tiên nhân không bảo vệ ta. Chết rồi mới đến thu ta! Tại sao? Tại sao!”

Âm thanh bi thảm chấn động màng nhĩ.

“Ta oán, ta hận!”

Ngự Đan Liên ló nửa đầu ra từ sau lưng Lạc Bằng Kiêu, nhìn nữ tử áo xanh bị đè xuống đất, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.

“Đại sư huynh?”

Người này… trước đây cũng là người sao?

Nàng ta dường như còn giữ lại ý thức, còn có thể kêu oan.

Lạc Bằng Kiêu điềm đạm nói: “Đây là Nữ Bạt, do nữ tử c.h.ế.t oan biến thành.”

Ngự Đan Liên do dự hỏi: “Nàng c.h.ế.t thảm lắm sao?”

Chưa đợi Lạc Bằng Kiêu kịp trả lời, nữ bạt áo xanh đột nhiên giơ tay chỉ lên trời.

Vô số sương đen dưới ánh trăng m.á.u tụ lại tạo thành một hình ảnh.

Trong hình là một nữ tử xinh đẹp bị kẻ khác xông vào nhà làm nhục.

Sau đó, trượng phu của nàng trở về, thấy bộ dạng thê thảm của nàng, không những không thương xót mà còn đem nàng bán cho một nam nhân khác.

Gã đó trói nàng đến một thanh lâu.

Lúc ấy, thanh lâu đang tổ chức ca múa linh đình.

Nữ tử bị ép mặc trang phục giống hệt kỹ nữ đang múa, bị dẫn lên tầng hai.

Trên người nàng còn bị trói bằng những sợi tơ trắng cực mảnh nhưng lại dẻo dai.

Rồi... nàng bị đẩy từ tầng hai rơi xuống.

Trong quá trình rơi xuống, những sợi tơ trắng cắt qua từng lớp da thịt, m.á.u tươi tuôn như phượng hoàng giang cánh, bay lượn giữa không trung...

Và nàng, trong nỗi đau đớn như bị lăng trì, khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài tấm màn mỏng đẫm máu.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Chỉ thấy trượng phu của nàng đang ngồi chung với kẻ đã làm nhục nàng, trong lòng mỗi người còn ôm một nữ tử xinh đẹp.

CHƯƠNG 153: TA SẼ GIÚP NGƯƠI Sợi tơ bạc kia là loại đặc chế, người trói nàng là kẻ già đời.

Khi còn ở trên lầu, nữ tử vẫn là một mỹ nhân sống động như hoa.

Thế mà chỉ trong nháy mắt rơi xuống mặt đất đã chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Ngay cả nội tạng cũng bị sợi tơ khéo léo quấn tròn lại, nguyên vẹn nằm trong bộ xương ấy.

Đôi mắt nàng mở to, trơ mắt nhìn phu quân và kẻ đã làm nhục mình, cùng đám khách dưới lầu reo hò tán thưởng.

Hận thù bùng nổ trong đôi mắt ấy.

Ngự Đan Liên ngây người nhìn hình ảnh ấy từ từ tan biến dưới vầng huyết nguyệt, hàng mày khẽ nhíu lại.