Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 152: TA SẼ GIÚP NGƯƠI



Sợi tơ bạc kia là loại đặc chế, người trói nàng là kẻ già đời.

Khi còn ở trên lầu, nữ tử vẫn là một mỹ nhân sống động như hoa.

Thế mà chỉ trong nháy mắt rơi xuống mặt đất đã chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Ngay cả nội tạng cũng bị sợi tơ khéo léo quấn tròn lại, nguyên vẹn nằm trong bộ xương ấy.

Đôi mắt nàng mở to, trơ mắt nhìn phu quân và kẻ đã làm nhục mình, cùng đám khách dưới lầu reo hò tán thưởng.

Hận thù bùng nổ trong đôi mắt ấy.

Ngự Đan Liên ngây người nhìn hình ảnh ấy từ từ tan biến dưới vầng huyết nguyệt, hàng mày khẽ nhíu lại.

Loại chuyện mưu hại thê tử, thậm chí là g.i.ế.c vợ hại con này, ở hiện đại cũng không phải không có.

Nàng tuy cả ngày ở trong bệnh viện, nhưng lướt mạng cũng chẳng chậm hơn ai.

Trước có gã đàn ông tồi vì muốn lấy lòng tiểu tam mà ném hai đứa con của vợ cả từ trên lầu xuống.

Sau lại có kẻ g.i.ế.c vợ g.i.ế.c con.

Nhưng g.i.ế.c người bằng thủ đoạn tàn độc như thế này, khiến nàng chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh toát cả sống lưng.

“Đây là thù hận sâu đến nhường nào chứ…”

Nữ bạt gào lên thê lương: “Không hề có thù oán gì! Chỉ bởi vì thân hình ta giống hệt với hoa khôi kia, dễ dàng giả mạo đánh lừa!”

“Hắn phụ ta, g.i.ế.c ta, nay lại vẫn là người trong tiên môn, ta sao có thể không hận cho được?”

“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến người dân thôn A Nhược?”

Nữ bạt cười lạnh: “Trong thôn A Nhược có nghiệt chủng của hắn!”

“Ai?”

Trên huyết nguyệt dần hiện lên một khuôn mặt thanh tú trẻ tuổi.

Ngự Đan Liên sững người: “Là… Thạch Đầu?”

“Chỉ tiếc rằng cả nghiệt chủng lẫn nữ nhân kia đều mang lời nguyền hắn hạ xuống, bằng không ta đã sớm xé xác bọn họ thành trăm mảnh rồi!”

Toàn thân nữ bạt tràn ngập hận ý.

“Chưa từng chịu khổ thay người, chớ vội khuyên người từ bi.”

Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn Lạc Bằng Kiêu: “Đại sư huynh, chúng ta phải g.i.ế.c nàng sao?”

Lạc Bằng Kiêu lắc đầu, đáp: “Thân là Phật tu, đương nhiên phải thực thi công lý.”

“Bạt không phải loại tà vật tầm thường. Nếu nàng có thể hoàn thành tâm nguyện, cởi bỏ nhân quả sẽ có thể nhập luân hồi. Còn nếu không, cho dù giờ có g.i.ế.c nàng, nàng vẫn sẽ sống lại.”

“Bạt có thể trấn áp, nhưng không thể giết.”

Nữ bạt bị ép dưới đất cũng ngẩn ra, nàng khó tin hỏi: “Các ngươi… muốn giúp ta cởi bỏ nhân quả? Giúp ta hoàn thành tâm nguyện, báo thù giúp ta?”

“Đừng hòng lừa ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Bằng Kiêu chỉ mỉm cười từ bi, đáp: “Vương Ngộ Nghĩa, đệ tử Vũ môn Hải Thần Tông.”

“Ngươi biết hắn? Ngươi quen hắn?”

“Hắn hiện giờ đang ở Nam Thủy Châu.”

Nữ bạt bỗng lặng im, hồi lâu sau, nàng bỗng bật cười điên dại:

“Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Ta muốn g.i.ế.c hắn! Ta muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh! Ta muốn dày vò hắn, khiến hắn nếm trải đau khổ gấp trăm, gấp ngàn lần ta đã từng phải chịu!”

“Ta sẽ giúp ngươi.”

Ngự Đan Liên nhìn nữ bạt, lại ngẩng đầu nhìn Lạc Bằng Kiêu, trầm tư.

Nói đi cũng phải nói lại, bình thường Phật tu chẳng phải đều khuyên người ta buông đao đồ tể, quay đầu là bờ sao?

Sao ý của đại sư huynh lại là giúp nàng báo thù, có oán báo oán, có thù báo thù chứ?

Lúc này, nụ cười từ bi trên mặt đại sư huynh lại như ẩn hiện vài phần tà mị…

Nhưng mà- anh tuấn c.h.ế.t đi được!

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ.

Nữ bạt và tên trượng phu cặn bã kia cũng như nàng và Tạ Thanh Dư vậy.

Đều là mối thù diệt thân!

Thậm chí, tên cặn bã kia còn lừa gạt cả tình cảm của nữ bạt.

Thật sự đáng chết!

Lạc Bằng Kiêu thu lại thuật pháp đang trấn áp nữ bạt.

Nữ bạt dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

“Ta tự biết bằng vào bản thân e rằng vĩnh viễn chẳng thể báo thù. Nếu ngươi thật sự có thể đem kẻ tàn nhẫn bạc tình kia đến trước mặt ta để ta g.i.ế.c hắn, sau đó ta ắt sẽ tự kết liễu, tiêu trừ nghiệp chướng, tuyệt không làm khó ngươi.”

Lạc Bằng Kiêu khẽ gật đầu. Nữ bạt cụp mắt, quay về quan tài, lớp đất xung quanh cũng từ từ lấp lại, tạo thành một ngôi mộ yên bình.

CHƯƠNG 154: KHÔNG PHẢI KẺ TẦM THƯỜNG “Sư huynh, nếu chúng ta giúp nữ bạt g.i.ế.c người có bị phạm giới rồi bị trừ mất công đức không?”

“Không.”

“Tại sao? Sát sinh chẳng phải là một trong ba mươi hai giới điều của Phật môn sao?”

“Tiểu sư muội, chúng ta không phải đang sát sinh, chúng ta đang an ủi vong linh, siêu độ oan hồn.”

Ngự Đan Liên nhìn nụ cười từ bi trên mặt Lạc Bằng Kiêu, trong lòng hơi hoang mang.

Con đường Phật tu… dường như không giống như nàng từng nghĩ.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

“Chúng ta là tu tâm, sau này sư muội sẽ hiểu.”