Miệng thì nói sửa, nhưng trong đầu nàng vẫn còn thất thần.
Đôi chân của Thất sư huynh.
Cái eo của Đại sư huynh.
Phì…
Xem ra thật sự không thể kéo quần được.
Khi Vũ Nghĩa dần tỉnh lại khỏi cơn choáng váng.
Chào đón hắn là cơn đau khắp toàn thân và… tu vi luyện khí tầng một.
?
Tu vi của ta đâu rồi?
Miệng thì nói sửa, nhưng trong đầu nàng vẫn còn thất thần.
Đôi chân của Thất sư huynh.
Cái eo của Đại sư huynh.
Phì…
Xem ra thật sự không thể kéo quần được.
Khi Vũ Nghĩa dần tỉnh lại khỏi cơn choáng váng.
Chào đón hắn là cơn đau khắp toàn thân và… tu vi luyện khí tầng một.
?
Tu vi của ta đâu rồi?
Vũ Nghĩa không còn tâm trí để tức giận, vội vàng kiểm tra linh lực trong người.
Nào ngờ vừa kiểm tra xong, cả người liền đờ ra.
Tu… tu vi của ta đâu rồi!?
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, đầy vẻ không thể tin nổi:
“Sao có thể chứ? Ngươi chỉ là luyện khí tầng một… ngươi chắc chắn là đang ẩn giấu tu vi!”
Ngự Đan Liên thấy hắn tỉnh lại, lập tức cười tươi đáp:
“Đúng vậy đó! Ta là đường đường hóa thần kỳ! Còn sư huynh của ta là Phản Hư kỳ! Vậy mà ngươi lại dám đe dọa chúng ta!”
Vũ Nghĩa hoàn toàn đơ người, không chút nghi ngờ gì mà tin ngay lời nàng nói.
Hắn lại dám mù mắt mà trêu chọc phải một tu sĩ Hóa Thần và một tu sĩ Phản Hư!
Giờ thì tu vi đã bị phế hoàn toàn.
Bọn họ sẽ không g.i.ế.c hắn chứ?
Toàn thân Vũ Nghĩa run lên, không còn tâm trí nào để nghĩ ngợi lung tung nữa.
Hắn quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu nhận sai, toàn thân run rẩy như cầy sấy:
"Đều là do ta có mắt không tròng, là ta mạo phạm hai vị tổ tông, ta sẽ lập tức giao ra toàn bộ đồ quý giá trên người, mong hai vị tha cho ta một mạng, tha cho cái mạng hèn này của ta!"
"Ta là đệ tử của Vũ Môn thuộc Hải Thần Tông, sư tôn ta đã thắp hồn đăng cho ta. Nếu các ngươi g.i.ế.c ta thì cũng sẽ kết thù với Hải Thần Tông!"
Đã run đến thế rồi mà vẫn không quên đem Hải Thần Tông ra dọa người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự Đan Liên bĩu môi nói: "Ta và sư huynh sẽ không g.i.ế.c ngươi."
Đánh người thì chỉ bị trừ một chút công đức, nếu g.i.ế.c người thì không biết sẽ bị trừ bao nhiêu nữa.
Công đức này của nàng cũng đâu phải ở không mà có.
Đã có nữ bạt có thể tính sổ với hắn, bọn họ cần gì phải tự ra tay?
Vũ Nghĩa nghe vậy còn tưởng mình đã thoát được một kiếp nạn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Xá Lợi Hoàn đã trói chặt hắn lại. Trong chớp mắt, hắn phát hiện bản thân đã bị đưa đến một vùng hoang vu quen thuộc.
Ở không xa, Vũ Thu đang ngơ ngác nhìn về phía chỗ vừa trống không.
Vừa rồi hắn nhìn thấy gì vậy?
Thấy gì vậy?
Là Xá Lợi Hoàn!
Tiểu cô nương đó, chính là Đoàn Đoàn của hắn phải không?
Đúng không?
Nhất định là nàng!
Dáng vẻ Đoàn Đoàn đánh người thật đẹp làm sao!
Nhưng sao lại không phải đánh hắn mà lại là sư đệ hắn chứ?
Dù sao thì sư đệ hắn đúng là quá thảm.
Trước đây hắn cũng từng bị Đoàn Đoàn đánh, nhưng cũng chưa bao giờ thảm đến mức đó!
Vũ Thu suy nghĩ linh tinh trong đầu một lúc mới sực nhớ ra…
Không ổn, chỉ có hắn là người đặc biệt trong lòng Đoàn Đoàn mà thôi.
Sư đệ hắn có thể đang gặp nguy hiểm!
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Hắn vội lần theo khí tức còn sót lại của Thiên Lý Quyết mà đuổi theo.
Lúc này, bãi tha ma giữa đồng hoang .
Vũ Nghĩa sau một lúc quan sát xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi nào.
Chẳng phải chính là nơi hắn đã phong ấn nữ quỷ đó sao?
Trong lòng hắn đang kinh hãi thì ngôi mộ nơi chôn nữ quỷ chợt động đậy.
Trước tiên là lớp đất bên trên rung nhẹ, sau đó bất ngờ nổ tung.
Một nữ tử áo xanh lấy tay áo dài che mặt bay lên không trung.
Vũ Nghĩa kinh hãi thì thầm: "Lệ Nương, là nàng, Lệ Nương."
Nữ quỷ đáp xuống đất, nhưng vẫn không buông tay áo, che kín gương mặt xanh xao gớm ghiếc.
Lệ Nương lạnh lùng nói: "Là ta. Hôm nay ta đến để g.i.ế.c ngươi!"
Vũ Nghĩa nhìn qua Ngự Đan Liên và Lạc Bằng Kiêu, biết rằng không thể cầu xin giúp đỡ từ hai người này nữa.
Hắn bỗng quay sang nhìn Lệ Nương, trong đôi mắt sưng húp chỉ còn một khe hẹp bất ngờ hiện lên vẻ thâm tình:
"Lệ Nương, Lệ Nương, nàng có biết bao nhiêu năm qua ta đã nhớ nàng đến nhường nào không?"