Ngự Đan Liên cũng không biết cửa vào bí cảnh cách sơn môn nhà mình bao xa.
Dù sao chỉ trong nháy mắt Kỷ Hoài Tư đã mang theo nàng về tới dưới chân Thang Vấn Tâm của Cửu Huyền Kiếm Môn.
"Sư muội, trong môn phái có đại trận hộ sơn, chúng ta chỉ có thể thông qua Truyền Tống Trận ở đây để về Thanh Liên Phong."
Kỷ Hoài Tư nói xong, chuẩn bị bước vào Truyền Tống Trận dưới chân núi.
"Sư huynh từ từ đã, chúng ta từ cửa chính đi lên đi, lúc trước ta để lại một tấm bảng trên đỉnh Thang Vấn Tâm, không biết hiện tại có còn ở đó hay không."
Kỷ Hoài Tư buông Ngự Đan Liên xuống: "Chuyện này ta có nghe nói, nhưng vẫn chưa tự mình đi xem đâu. Sư muội, dẫn đường đi!"
Ngự Đan Liên nhe răng cười, trực tiếp bước lên Thang Vấn Tâm.
"Sư huynh, huynh muốn tới xem thử không?"
Kỷ Hoài Tư cũng từng leo Thang Vấn Tâm, nhưng hắn không thể leo đến đỉnh.
Nhìn Ngự Đan Liên đang đứng ở phía trước chờ mình, hắn cắn răng một cái: "Đi!"
Hai người bước lên Thang Vấn Tâm.
Trải qua xoáy linh lực trong bí cảnh kia, tuy rằng không có để cho nàng thành công kết đan, nhưng lại giúp cho cảm giác của nàng với linh lực tăng lên không ít.
Hiện tại nàng leo thang nhanh như gió.
Kỷ Hoài Tư đi theo phía sau, tốc độ cũng không chậm.
Chỉ là, khi đi đến bậc thứ 905, bước chân Kỷ Hoài Tư dừng lại.
Lần cuối hắn leo Thang Vấn Tâm đã gặp phải tâm ma ở bậc thứ 906.
Kỷ Hoài Tư nhìn thoáng qua tiểu sư muội đang bước đi như bay phía trước, đã sắp lên tới đỉnh, lại cắn chặt răng, một chân bước lên đệ bậc thứ 906.
Hắn là người từng bị Tịnh Phạn Tâm Liên đốt!
Còn sợ cái Thang Vấn Tâm này hay sao?
Kỷ Hoài Tư dứt khoát không nghĩ gì nữa, bắt đầu leo nhanh.
Cho đến khi hắn một chân bước lên bậc thang cuối cùng, quay đầu lại nhìn về phía phía dưới, mới thấy giật mình.
Ơ. . . . . . Hắn vậy mà cũng, leo tới đỉnh rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sư huynh! Tấm bảng của ta vẫn còn ở đó!"
"Huynh vất vả lắm mới leo lên tới, không để lại tên sao?"
Ngự Đan Liên lập tức lấy ra bảng gỗ từ trong không gian, hai mắt sáng lấp lánh đưa cho Kỷ Hoài Tư.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của tiểu sư muội, Kỷ Hoài Tư nhìn thoáng qua tấm bảng to ghi: “Thanh Liên Phong Ngự Đan Liên từng đến đây chơi” trên đỉnh đầu, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
"Sư muội, thế này không hay lắm đâu?"
Bảng tên treo ở nơi này, các đệ tử ra ra vào vào đều có thể nhìn thấy.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Ngự Đan Liên nói: "Có gì không tốt chứ? Chúng ta chỉ để một thứ đồ ở chỗ này mà thôi, cũng không khắc vào bậc thang, không phá hoại của công! Nếu có ai cảm thấy nơi này không được đặt đồ vật, trực tiếp lấy nó xuống là được mà!"
Lấy nó xuống?
Thang Vấn Tâm có cấm chế, không leo đến bậc thang này, linh lực cũng phóng không tới, tay đương nhiên cũng không thể duỗi tới.
Một khi để lại tấm bảng ở nơi này, trừ chính bọn họ ra thì cũng chỉ có sư phụ của sư phụ bọn họ, người cũng có thể bước lên bậc cao nhất của Thang Vấn Tâm - Lăng Vân tôn thượng mới có thể lấy nó xuống.
"Sư huynh, huynh để lại tên đi! Cũng chẳng mất miếng thịt nào! Đỡ phải để đám người ngay cả bậc thang cũng không leo được đến đỉnh mà suốt ngày mở mồm ra là nói Thanh Liên Phong chúng ta là phế vật!"
Kỷ Hoài Tư nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Ngự Đan Liên, không nỡ làm nàng mất hứng.
Hắn đành phải nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn Ngự Đan Liên tự mình viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tấm bảng: Thanh Liên Phong Kỷ Hoài Tư từng đến đây!
Sau khi Ngự Đan Liên đặt xong tấm bảng còn dùng thuật phóng to.
Lập tức, tên của Kỷ Hoài Tư xuất hiện ở phía trên tên của nàng, trông càng thêm chói mắt.
"Sư muội, sao tên của ta lại ở trên?"
"Bởi vì huynh là sư huynh!"
Ngự Đan Liên hài lòng nhìn hai dòng chữ đang treo cao trên đỉnh đầu.
Nghe nói đại sư huynh cũng từng leo lên bậc cao nhất của Thang Vấn Tâm.
Lần sau nhất định phải bảo đại sư huynh cũng viết tên lên đây.
Thế này mới hoành tráng chứ!
Thanh Liên Phong xứng đáng với danh đồ tử đồ tôn của Lăng Vân tôn thượng-!
Ai không phục thì cứ tới leo thang đi rồi hãy nói!