Sau khi ghi tên xong, hai người không ở lại Thang Vấn Tâm thêm nữa, đi vào Truyền Tống Trận trên đỉnh Thang Vấn Tâm để trở về Thanh Liên Phong.
Bọn họ mới vừa rời đi không bao lâu, Phong chủ Khí Phong liền vội vã mang theo Tạ Thanh Dư đang bị trọng thương trở lại.
Lúc này, đầu óc Tạ Thanh Dư mơ mơ hồ hồ, khi đi ngang qua cửa vào nội môn, ánh mắt nàng ta lướt qua hai tấm bảng to kia:
Thanh Liên Phong Ngự Đan Liên từng đến đây!
Thanh Liên Phong Kỷ Hoài Tư từng đến đây!
Bị kích động cảm xúc, nàng ta không nhịn nổi mà phun một ngụm m.á.u rồi trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Phong chủ Khí Phong vội vàng đút cho nàng ta thuốc kéo dài hơi thở, trong lòng thở dài.
Vị sư muội này hẳn là vị tu sĩ độ kiếp thành công thảm nhất.
Nhìn bộ dạng này, so với những người bị đánh về kỳ luyện khí còn thảm hơn.
Haiz, dầu gì cũng coi như là thành công độ kiếp.
. . .
Thanh Liên Phong.
Vừa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, Kỷ Hoài Tư liền nói với Ngự Đan Liên: "Tiểu sư muội, ta sẽ tinh lọc linh căn giúp muội, linh căn không nên rời khỏi thân thể lâu, việc này cần phải càng nhanh càng tốt."
"Nhớ kỹ ước định với sư huynh, phải giữ bí mật! Còn nữa, không được dễ tin các sư huynh khác, đặc biệt là cái tên Diệp Thanh Minh u ám kia."
Kỷ Hoài Tư nói chuyện cực nhanh, Ngự Đan Liên lơ mơ, chỉ gật đầu như giã tỏi.
Nàng vừa gật đầu xong thì Kỷ Hoài Tư đã biến mất.
"Chúng ta mau đi tìm sư huynh ngươi đi~ Đừng có lề mề nữa!"
Chỗ không người, Tịnh Phạn Tâm Liên một lần nữa biến nhỏ thành kích cỡ bàn tay, nhảy lên vai Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên bất đắc dĩ mang theo nó, đi về phía điện của đại sư huynh.
Hiện tại trong lòng nàng chỉ cầu nguyện hai điều.
Một là hy vọng đại sư huynh còn đang bế quan.
Hai là hy vọng nếu đại sư huynh có xuất quan rồi thì nhất định phải có thể thu phục được cái tên lật mặt như lật bánh tráng này.
Nàng đi như rùa bò, trong lòng còn đang suy nghĩ cách giải quyết.
Cuối cùng, khi nàng đi tới trước cửa điện, nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa và tiếng kêu của lạc đà không bướu bên trong, nàng chợt lóe lên một ý tưởng.
Có cách rồi!
Chỉ là cách này có chút nguy hiểm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự Đan Liên liếc mắt nhìn Tịnh Phạn Tâm Liên trên vai, đi nhanh vào cung điện nuôi gà chó lạc đà.
Ngự Đan Liên mới bước vào trong sân, con gà ngũ sắc kia liền vội vàng vẫy cánh bay đi, giống như gặp phải thiên địch vậy.
Nhưng Ngự Đan Liên hiện tại không rảnh để ý tới nó, mà là trực tiếp đi tới trước cửa cung điện này, làm bộ làm tịch mà gõ cửa: "Sư huynh, huynh ở đâu?"
"Sư huynh?"
Bên trong không có ai đáp lại nàng.
Ngự Đan Liên nghiêm túc nói vớiTịnh Phạn Tâm Liên: "Ta thật sự không có lừa ngươi, nhưng lần này hình như ta tính sai rồi, vị sư huynh kia của ta hiện tại không biết là bế quan hay là đi ra ngoài du ngoạn rồi, hình như bây giờ không ở trong môn phái."
"Nhân loại kia! Ngô. . . . . ."
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Ta chỉ là một tiểu sư muội mà thôi, ta cũng không thể kiểm soát được hành tung của các sư huynh, ta cũng rất là bất đắc dĩ mà, ngươi là ngọn lửa hiểu chuyện, rộng lượng như vậy, nhất định có thể hiểu cho ta mà, đúng không?"
Lời nói của Tịnh Phạn Tâm Liên bị chen ngang, lửa giận còn không kịp phát ra đã bị Ngự Đan Liên chặn họng, nó sửng sốt.
Ôi?
Nếu như nó tức giận, chính là không hiểu chuyện, lòng dạ hẹp hòi rồi?
Tịnh Phạn Tâm Liên đành phải nhịn xuống: "Ngô có thể hiểu! Nhưng ngươi phải lập tức dẫn ta đi tìm sư huynh ngươi!"
"Ta chỉ là một tiểu sư muội tu vi thấp kém, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, ta vừa đi ra nói không chừng sẽ bị người theo dõi, mà môn phái chúng ta không cho phép đệ tử tự tiện ra ngoài, ngươi có thể hiểu cho ta chứ?"
Tịnh Phạn Tâm Liên: ". . . . . . Ngô hiểu."
"Nếu ngươi đã sốt ruột như vậy thì chính ngươi đi tìm sư huynh của ta đi? Sư huynh của ta rất dễ tìm, hắn còn thuần khiết hơn cả ta, chỉ cần ngươi gặp được người còn thuần khiết hơn ta, nhất định chính là hắn!"
Tịnh Phạn Tâm Liên: ". . . . . ." Sao nghe cứ sai sai vậy?
Nó suy xét trong chốc lát, vẫn nói: "Ta vẫn là đợi ở chỗ này đi, nhưng rốt cuộc phải đợi bao lâu nữa đây?"
"Ta chỉ là tiểu sư muội mà thôi, ta cũng không biết khi nào sư huynh trở về, dầu gì ta cũng không kiểm soát được, ngươi nhất định có thể hiểu mà đúng không?"
". . . . . ."
"Ngô hiểu!"
"Vậy, bây giờ ta đi thăm đại sư huynh của ta, không bằng ngươi ở lại đây chờ đi?"
"Không được, nhân loại, ngươi đừng hòng ném ngô ở lại đây! Mặc dù ngô hiểu cho ngươi nhưng không tin ngươi đâu!"
"Được, vậy ngươi đi với ta."
Ngọn lửa ngốc nghếch này còn dễ gạt hơn tưởng tưởng của nàng.
Ngự Đan Liên nghĩ, đã nói rõ ràng với nó rồi, nó không đến mức vừa gặp người ta đã xông lên đốt đi?
Nàng dứt khoát mang nó theo tới trước cửa tẩm điện của đại sư huynh Lạc Bằng Kiêu.