Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 56



CHƯƠNG 57 THÂN NHƯ BỒ ĐỀ, TRONG NGOÀI SÁNG TỎ*  

*“身如菩提” – thân thể như cây Bồ Đề, ý chỉ thân tâm thanh tịnh, giác ngộ.

 

“内外明澈” – trong ngoài đều sáng suốt, minh triết, không vướng bụi trần.

=> Cả câu mang ý thiền định sâu sắc, thể hiện trạng thái tu luyện cao, thân tâm hòa hợp, giác ngộ chân lý

 

Mới vừa đi tới trước cửa phòng Lạc Bằng Kiêu, cửa đã tự mở từ bên trong.

 

Đập vào mắt nàng vẫn là áo cà sa màu vàng đỏ của đại sư huynh, cùng với nụ cười từ bi tiêu chuẩn của hắn, cuối cùng mới là cái đầu trọc ấy.

 

Giọng nói của hắn trong trẻo, toát ra hơi thở trách trời thương dân.

 

“Sư muội đã về rồi sao? Chuyến đi này có thu hoạch gì không?”

 

Nghe giọng của đại sư huynh, lại nhìn thấy nụ cười từ bi ấy, Ngự Đan Liên tức khắc cảm thấy tất cả mỏi mệt đều biến mất.

 

Nàng nói: “Tam sư huynh dẫn muội đi bí cảnh, chuyến này thu hoạch rất nhiều, còn được thêm kinh nghiệm ~”

 

“Không tồi.”

 

Cả người Lạc Bằng Kiêu cứ như phát sáng, ánh mắt dán vào ngọn lửa trên vai Ngự Đan Liên.

 

Hắn ẩn ẩn cảm giác được ngọn lửa này không giống bình thường, không khỏi nhíu mày.

 

Sao mà sư muội cứ luôn mang theo mấy thứ kỳ kỳ quái quái trở về vậy?

 

Lúc mới gặp thì trên người nàng ẩn nấp thần hồn của ma tu, hắn phí mấy chục ngày mới siêu độ được tên đó, hôm nay lại mang theo……

 

Đang nghĩ ngợi, hắn đã nhìn thấy ngọn lửa kia đột nhiên phóng to, bao lấy cả người hắn.

 

Trong nháy mắt, nụ cười từ bi liền cứng lại, cả khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo.

 

Thật là…… đau quá!

 

May là cảm giác đau đớn kia không có kéo dài lâu, chỉ một cái chớp mắt đã biến mất.

 

Nhưng sau khi cảm giác đau đớn rút đi, Lạc Bằng Kiêu nhịn không được một tay vịn lấy khung cửa, thân hình cao gầy lung lay sắp đổ.

 

Ngự Đan Liên lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới đỡ hắn, xin lỗi nói: “Đại sư huynh, huynh không sao chứ?”

 

Lạc Bằng Kiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, thanh âm đều có chút phát run: “Không, không có việc gì.”

 

Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn nhìn thoáng qua Tịnh Phạn Tâm Liên trên vai Ngự Đan Liên,vẻ mặt phức tạp, môi hơi run, trực tiếp truyền âm cho Ngự Đan Liên.

 

“Tiểu sư muội, ngọn lửa này không phải vật phàm, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị đốt cháy thần hồn, phải mau mau thoát khỏi nó mới tốt.”

 

“Ngọn lửa này một lần thiêu đốt sẽ đốt sạch tạp chất dơ bẩn trong linh hồn con người, nhưng lòng người phức tạp, tạp chất sẽ tiếp tục sinh sôi, mỗi một lần thiêu đốt, hồn thể sẽ suy yếu một thời gian, cần phải cẩn thận!”

 

Giọng nói này trực tiếp vang lên trong đầu nàng.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

 

Ngự Đan Liên sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra.

 

Đại sư huynh nhất định cũng biết tính tình thối tha của cái tên chuyên lật mặt này!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên mới trực tiếp truyền âm cho nàng.

 

Nhưng nàng vẫn chưa biết thuật truyền âm, đành phải gật gật đầu.

 

“Sư muội, sư huynh có chút mệt mỏi, phải bế quan một thời gian, chớ quấy rầy.”

 

Lạc Bằng Kiêu nói xong, trực tiếp đóng cửa lại.

 

Ngự Đan Liên xoay người, mới đi được vài bước lại nhịn không được nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng.

 

Nhất định là bởi vì Tịnh Phạn Tâm Liên lỗ mãng đi đốt đại sư huynh, cho nên mới làm cho đại sư huynh phải lập tức bế quan.

 

Quá không nói võ đức rồi!

 

Ngự Đan Liên không vui, trực tiếp duỗi tay vỗ vai mình.

 

Tịnh Phạn Tâm Liên đột nhiên không kịp đề phòng, vội vàng nhảy lên cao.

 

“Nhân loại, ngươi làm gì đó!”

 

Ngự Đan Liên: “Không phải ta đã nói vị sư huynh kia của ta hiện tại không có ở đây rồi sao? Tại sao ngươi còn đi đốt đại sư huynh ta?”

 

Tịnh Phạn Tâm Liên bị chất vấn thì có chút chột dạ, giọng nói nhỏ đi vài phần: “Ngô, ngô chỉ là thấy hắn thân như bồ đề, trong ngoài sáng tỏ, cho nên mới nhịn không được thử một lần.”

 

“Sư huynh ta đã bị ngươi thử đến mức phải một lần nữa bế quan dưỡng thương rồi kìa!”

 

Tịnh Phạn Tâm Liên: “……” Cảm giác như mình đã làm sai rồi?

 

“Đó là bởi vì chính hắn có tạp chất.”

 

“Sư huynh ta bế quan dưỡng thương.”

 

“Nếu như hắn không có tạp chất, cũng sẽ không bị ta ảnh hưởng!”

 

“Sư huynh ta bế quan dưỡng thương.”

 

“……”

 

“Xin lỗi!”

 

Giọng nói lí nhí vang lên bên tai, Ngự Đan Liên đột nhiên quên luôn tức giận.

 

Nàng nghi hoặc nhìn Tịnh Phạn Tâm Liên.

 

“Ngươi còn biết xin lỗi sao?”

 

Tịnh Phạn Tâm Liên: “…… Hừ!” Khinh thường ai vậy?

 

Trong phút chốc, nó liền biến nhỏ lại, trực tiếp vọt vào trong tai Ngự Đan Liên.

 

“Ta cũng muốn bế quan!”

 

Ngự Đan Liên: “……” Một ngọn lửa như ngươi thì bế quan cái gì chứ?