CHƯƠNG 58 CỬA ĐỒNG
Ngự Đan Liên về tới điện của mình.
Chuyến này nàng không chỉ có được một ít kinh nghiệm mà thôi.
Ít nhất đã lấy được linh căn của mình về, còn có một miếng ngọc.
Nàng vừa ngồi vào cái đệm hương bồ duy nhất trong phòng liền gấp không chờ nổi mà lấy miếng ngọc kia từ không gian trữ vật ra.
Miếng ngọc tròn trịa, lớn bằng quả trứng ngỗng, chất ngọc trắng tinh không chút tì vết, sờ vào vừa mịn màng vừa ấm áp.
Ngự Đan Liên nhắm mắt lại, đưa linh lực vào bên trong miếng ngọc, ý thức cũng chìm vào bên trong.
Khi nàng lần nữa mở mắt ra liền phát hiện mình đã một lần nữa về tới bên trong bí cảnh kia.
Lúc này, nàng đang đứng ở trước cánh cửa đồng của Ngọc Thanh Tiên Phủ.
Bí cảnh này không biết tại sao lại biến đổi.
Tiên phủ vốn ẩn sâu dưới lòng đất, giờ đây đã nổi lên trên mặt đất.
Bốn phía là lớp đất cổ xưa từng bị chôn vùi không biết bao nhiêu năm dưới lòng đất, chỉ có cánh cửa đồng khổng lồ này, khắc họa thần thú sống động như thật, nổi bật giữa đống hoàng thổ, tựa như hạc đứng giữa bầy gà*."
*Hạc đứng giữa bầy gà - 鹤立鸡群: nổi bật hẳn lên giữa đám đông tầm thường.
Trong số các thần thú được khắc trên cửa, nàng cũng chỉ nhận ra mỗi phượng hoàng, rồng và kỳ lân.
Ngự Đan Liên quan sát chung quanh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Nàng đây là. . . sở hữu một bí cảnh rồi?
Vậy chẳng phải là bảo bối bên trong đều mặc nàng muốn lấy thì lấy hay sao?
Ngự Đan Liên không nói hai lời, ném xá lợi hoàn-chìa khóa để mở cửa, lên cánh cửa đồng.
Trong nháy mắt, các thần thú trên cánh cửa đồng như sống lại, gầm thét vang dội, lao đi trên cánh cửa.
Tiếng gầm sắc bén ấy vang vọng trong tai, khiến cơ thể của Ngự Đan Liên trong chớp mắt chịu trọng thương. Nàng lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi, vội vàng thu Xá Lợi Hoàn về.
Tiếng gầm ngưng lại, chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Cánh cửa này thật uy mãnh!!
Ngự Đan Liên lòng còn sợ hãi lui về phía sau hai bước, không ngờ lại đụng phải một lá chắn trong suốt.
Nàng men theo lá chắn đi một vòng, phát hiện bản thân đã bị nhốt lại ở trước cánh cửa này.
Không thể tiến vào.
Cũng không thể lùi lại.
Đúng là gân gà! Rác rưởi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự Đan Liên nhanh chóng quyết định rời khỏi bí cảnh, quyết đoán ném miếng ngọc vào không gian bên trong khóa trường mệnh mà đại sư huynh cho.
Sau đó, nàng thở ra một hơi, quay người bước vào cung điện bên cạnh.
Vừa nhìn đã thấy con gà ngũ sắc kia.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, con gà như gặp thiên địch, lập tức vỗ cánh bỏ chạy.
Ngự Đan Liên lập tức nở nụ cười tà ác, vươn tay ra, đi về phía con gà ấy.
Nếu con gà biết nói thì lúc này chắc chắn nó đã gào lên: “Đừng có lại đây mà!”
Lần này, Ngự Đan Liên chỉ mất nửa canh giờ đã tóm được con gà trong tay.
Nhìn con gà ngũ sắc như thể đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào cuộc sống, nàng vốn định thả nó ra luôn, nhưng nhớ đến lần trước tam sư huynh tiện tay nhổ một cái lông của nó, nàng dứt khoát cũng rút một sợi lông vàng trên người nó.
Đã là chiến thắng, dù sao cũng nên lấy chiến lợi phẩm mới được chứ!
Con gà bị nhổ mất một sợi lông vàng, tuyệt vọng ngã vật xuống đất, không buồn nhúc nhích nữa, nước mắt lưng tròng.
Tại sao kẻ bị tổn thương mãi mãi luôn là nó chứ?
Trêu đùa con ch.ó với con lạc đà kia không thú vị hơn nó sao?
Tại sao ai cũng hùa vào bắt nạt một con gà bé nhỏ như nó chứ?
Bị đả kích như vậy, sau này nó làm sao còn gáy nổi nữa?
Biết gáy thế nào đây!
. . .
Sau khi bắt nạt gà xong, Ngự Đan Liên lại đi lang thang khắp nơi, cuối cùng đi đến thư phòng ở Thanh Liên Phong.
Đập vào mắt là vô số ngọc giản được bày biện ngăn nắp, từng cái đều trông khá giống với mấy cái mà sư huynh từng đưa cho nàng.
Nàng tiện tay cầm lấy một cái, nhìn hồi lâu cũng không thấy có gì thú vị.
Nhưng dầu gì cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
Thế là nàng dứt khoát ngồi xuống, tĩnh tâm lại, bắt đầu học thuộc từng cái một.
Dù sao đằng nào sau này cũng phải học, chi bằng bây giờ cứ học trước đi!
Tu Tiên giới còn khốc liệt hơn nàng tưởng, thực lực mới là thứ quyết định tất cả.
Nghĩ đến mấy tán tu lần trước, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Thử nghĩ mà xem, nếu tam sư huynh không có đan dược giúp tăng tu vi trong thời gian ngắn…
Thì nàng và tam sư huynh – hai kẻ chỉ mới Trúc Cơ kỳ – có lẽ đến cả xương cốt giờ cũng tan hết luôn rồi.
Nàng phải mau chóng mạnh lên!
Xông lên nào!
Vì thân thể mạnh khỏe mà trời cao ban tặng!
Vì Thanh Liên Phong!