Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 58: TẠ THANH DƯ: TẠ ƠN CHIẾU CỐ



Học thuộc lòng thật là khổ!

Đặc biệt là học những thứ mình hoàn toàn không hiểu nghĩa thì lại càng khổ hơn.

Nhưng mà trời trao trọng trách lớn cho người, tất khiến người đó chịu đủ đau khổ trước...

Ừm, muốn nổi bật giữa thiên hạ, trước hết phải chịu đựng gian khổ!

Ngự Đan Liên vừa học thuộc vừa tự tiếp thêm động lực cho bản thân.

Một tháng sau, cuối cùng nàng cũng học thuộc làu làu nội dung của miếng ngọc giản trong tay.

Nàng không khỏi cảm thán thêm lần nữa:

Truyện tiên hiệp đều lừa người cả!

Cái gì mà "thần thức quét qua ngọc giản là nhớ như máy tính lưu file" chứ?

Giả dối! Tất cả đều là giả dối!

Thần thức quét qua thì chỉ như lưu file tạm thời thôi!

Phải tự tay “copy paste” vào đầu thì mới coi như là thật sự nhớ kỹ!

Ngự Đan Liên đặt lại ngọc giản về chỗ cũ, rời khỏi thư phòng, định tới thang Vấn Tâm đi dạo, rèn luyện thân thể.

Một tháng không vận động, xương cốt nàng sắp rỉ sét rồi.

Nhân tiện còn có thể hóng hớt chút chuyện của đám đệ tử nội môn.

Không biết hỏa linh căn trên người Tạ Thanh Dư giờ thế nào rồi.

Ngự Đan Liên dùng truyền tống trận đến thẳng Thang Vấn Tâm, đang leo từng bậc nhẹ nhàng như tản bộ, thì xung quanh bắt đầu vang lên đủ loại tin tức.

Hửm?

Mười lăm ngày nữa, Cửu Huyền Kiếm Môn sẽ tổ chức Đại hội so tài giữa các đệ tử nội môn định kỳ hai năm một lần?

Sau khi Tạ Thanh Dư quay về môn phái đã được đồn đại là tiên nhân chuyển thế từ thượng giới, nên mới bị tử lôi đánh?

Ôi!

Nàng mới chỉ ở trong thư phòng có một tháng thôi mà Tạ Thanh Dư đã đắp lại được hình tượng của nàng ta rồi?!

Bị sét đánh cũng có thể biến bản thân thành thanh cao thoát tục thế này...

Không hổ là Tạ Thanh Dư!

Mặt dày thật đấy!

Nhưng mà nàng cũng chẳng còn hứng ăn thịt huyền điểu nướng nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngự Đan Liên vừa bước lên bậc cuối cùng của Thang Vấn Tâm đã thấy Tạ Thanh Dư đang đứng ở đó, còn quay đầu lại nhìn nàng như thể cố tình đợi nàng.

Ngự Đan Liên dừng bước.

Tạ Thanh Dư chủ động mở miệng:

“Biểu muội sư thúc, vừa rồi nghe nói ngươi đang leo Vấn Tâm Thang, nên ta đặc biệt tới đây để đa tạ người đã nhiều lần ‘chiếu cố’ ta trong bí cảnh.”

Chung quanh bắt đầu có rất nhiều đệ tử tụ lại, tò mò quan sát hai người họ.

Chuyện Ngự Đan Liên mắng chửi cả môn phái ngay ngày bái sư đã sớm lan truyền khắp Cửu Huyền Kiếm Môn.

Dĩ nhiên, những chuyện giữa nàng và Tạ Thanh Dư cũng bị đồn đi khắp nơi.

Bây giờ nhìn thấy cả hai chạm mặt nhau, ai nấy đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Ngự Đan Liên thấy bộ dạng Tạ Thanh Dư rõ ràng không có ý tốt, dứt khoát đứng im tại chỗ, thản nhiên nói:

“Không có gì, chiếu cố đồng môn là việc nên làm. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ tiếp tục ‘chiếu cố’ sư điệt thật tốt.”

Vừa nói, nàng vừa nở nụ cười, gương mặt còn mang nét trẻ con tươi cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng, vô cùng chói mắt.

Tạ Thanh Dư nhìn nụ cười ấy, không kìm được mà khẽ nhíu mày.

Trước đây nàng ta nào có bao giờ thấy vị biểu muội nhút nhát này nở nụ cười như vậy chứ?

Ngự Đan Liên trước kia luôn răm rắp nghe lời nàng ta, khúm núm cam chịu.

Thật đúng là, bái một phế vật làm sư phụ mà cũng dám cho rằng mình có tư cách ngẩng cao đầu sao?

Tạ Thanh Dư âm thầm hối hận vì đã không sớm nhận ra lớp vỏ ngụy trang yếu đuối bên ngoài của Ngự Đan Liên.

Dù vậy, trước mặt bao nhiêu người, nàng ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

 “Nghe nói bây giờ ngươi cũng đã đạt đến Luyện Khí tầng một, dù là lấy thân phận biểu tỷ hay sư điệt, ta đều vui mừng thay ngươi. Trong đại hội so tài sắp tới, phần thưởng cho nhóm Trúc Cơ rất hấp dẫn, ngươi nhất định phải tham gia đấy.”

Tạ Thanh Dư tưởng nàng là đồ ngốc chắc?

Rõ ràng là đến xem thử nàng đã tăng tu vi chưa.

Dù sao thì hỏa linh căn cũng đã trở về trong tay Tạ Thanh Dư rồi.

Nhưng Tạ Thanh Dư nào có biết, linh căn ấy hiện tại vẫn đang được Tam sư huynh của nàng tịnh hóa!

Còn bày trò mời nàng đi tham gia Đại hội so tài của môn phái nữa chứ.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Ngự Đan Liên vẫn cười rạng rỡ:

“Vậy đa tạ ý tốt của sư điệt. Nhưng mà sư tổ ta là cao thủ Phản Hư kỳ, Thanh Liên Phong không thiếu gì bảo vật. Ta cũng không thèm tranh giành mấy thứ vặt vãnh đó với ngươi đâu.”

Tạ Thanh Dư: ". . ."