Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 59: HỎA LINH CĂN CỦA NÀNG



Ý đồ của Tạ Thanh Dư thật sự quá rõ ràng.

Biết rõ hiện tại nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng một, vậy mà lại dám nói trước mặt nàng rằng phần thưởng của nhóm Trúc Cơ rất hấp dẫn?

Chậc.

Tâm trạng tốt đẹp đã bị nàng ta phá hỏng hết cả rồi.

Ngự Đan Liên dứt khoát không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Tạ Thanh Dư nữa, lập tức bước ra khỏi Thang Vấn Tâm rồi bước vào truyền tống trận trở về Thanh Liên Phong.

Sau khi Ngự Đan Liên rời đi, sắc mặt Tạ Thanh Dư mới dịu đi đôi chút.

Vị tiên nhân giúp nàng ta thay đổi linh căn từng nói: linh căn này sau khi được nàng ta dùng để tu luyện đã nhiễm hơi thở của nàng ta.

Cho dù có bị ai cướp đi thì cũng sẽ trở thành vật vô dụng!

Quả nhiên là như vậy.

Đã hơn một tháng trôi qua, Ngự Đan Liên vẫn chỉ là Luyện Khí tầng một.

Còn nàng ta, dưới sự giúp đỡ của Hỏa linh, đã hoàn toàn củng cố cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ.

“Dư nhi, nãy giờ con ở đâu, sư tôn tìm mãi mà không thấy!”

Một bóng trắng lướt qua, Bạch Trì dừng lại trước mặt nàng ta, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.

Tạ Thanh Dư thấy hắn, trên mặt thoáng hiện vẻ e thẹn: “Con chỉ đi dạo một chút thôi, giờ sẽ về ngay.”

Chung quanh có người thì thầm: “Xem ra Bạch Trì tôn thượng rất yêu chiều tiểu đồ đệ này.”

Nghe vậy, mặt Tạ Thanh Dư càng đỏ hơn.



Ngự Đan Liên vừa về đến Thanh Liên Phong đã thấy sư huynh Kỷ Hoài Tư đang bắt gà.

“Sư huynh!”

“Sư muội đi đâu vậy? Sư huynh tìm muội mãi!”

Kỷ Hoài Tư ném con gà trong tay đi, con gà lạch bạch bay tới nép dưới bụng con lạc đà, run cầm cập.

Kỷ Hoài Tư thì đi về phía Ngự Đan Liên, không nói lời nào, nhấc bổng nàng lên đặt lên cánh tay mình.

“Linh căn đã được tịnh hóa xong rồi. Chuyện này không thể chậm trễ. Mau tới chỗ ta, sư huynh giúp muội trồng lại linh căn!”

Chớp mắt một cái, hai người đã đi tới điện của Kỷ Hoài Tư.

Ngự Đan Liên bị đặt lên một cái đài ngọc cao cao.

Nàng nhìn quanh, cảm giác như sắp lên bàn phẫu thuật khiến nàng có chút sợ hãi.

Trong ký ức của nguyên chủ, hình ảnh bị móc linh căn không rõ ràng lắm.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Nhưng nàng thì từng tận mắt thấy Kỷ Hoài Tư móc linh căn từ trong người Tạ Thanh Dư.

Là mổ sống đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn thôi cũng thấy đau rồi!

“Tiểu sư muội, nằm yên!”

“Sư… sư huynh, chúng ta có gây mê không?”

“Gây mê là cái gì?”

Nghe vậy, Ngự Đan Liên đành chấp nhận số phận mà nằm xuống, toàn thân căng cứng.

“Sư muội, đừng run nữa.”

“Muội không có run, là mắt sư huynh run đó.”

Sao muội không nói là cái đài ngọc này đang run luôn đi?

Khóe miệng Kỷ Hoài Tư co giật, nhìn tiểu sư muội đang nằm run như cầy sấy, thở dài.

Tiểu cô nương đúng là yếu đuối nhát gan.

Kỷ Hoài Tư lấy ra hỏa linh căn màu sắc rực rỡ, dùng linh lực khiến nó lơ lửng giữa không trung, rồi từ từ đè xuống vùng đan điền của Ngự Đan Liên.

Ngự Đan Liên cảm nhận được một luồng nhiệt bao phủ làn da.

Chỉ trong chốc lát, luồng nhiệt ấy đã chui vào kinh mạch, di chuyển theo kinh mạch rồi tụ lại ở đan điền, bén rễ ở đây rồi thành một mầm cây nhỏ khẽ lay động.

Cơn đau mãi vẫn không đến, Ngự Đan Liên mở mắt ra thì thấy Kỷ Hoài Tư đang nhìn mình với vẻ mặt thích thú.

“Cuối cùng muội cũng mở mắt rồi à? Linh căn đã trồng xong rồi!”

Ơ?

Nhanh vậy sao?

Ngự Đan Liên vội vàng ngồi dậy.

“Giờ muội thử dẫn khí nhập thể, bắt đầu tu luyện đi.”

Dẫn khí nhập thể?

Trong mớ sách nàng từng học thuộc, hình như có nhắc đến thuật này.

Ngự Đan Liên ngồi xếp bằng rồi vận tâm pháp.

Một lúc sau, linh lực hệ hỏa tràn vào cơ thể nàng, chạy quanh các kinh mạch rồi hội tụ vào mầm cây nhỏ trong đan điền.

Nàng cũng cảm nhận được tu vi trong cơ thể mình dường như đã tăng thêm một tầng.

Tu vi Luyện Khí tầng một và tu vi Trúc Cơ chồng lên nhau, nhưng lại không dung hợp.

Ngự Đan Liên giấu đi tu vi, nên Kỷ Hoài Tư không nhìn ra được.

Thấy nàng dẫn khí nhập thể thành công, Kỷ Hoài Tư vỗ mạnh vai nàng một cái.

“Tốt lắm sư muội, không uổng công sư huynh cực khổ suốt một tháng qua!”

“Sư huynh cũng có chuyện này... muốn nhờ muội giúp một tay!”