Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 60: SƯ MUỘI, NHỜ MUỘI GIÚP TA MỘT VIỆC ~



"Việc gì vậy, sư huynh?"

Kỷ Hoài Tư trầm giọng đáp:

"Ta cần có dị hỏa để luyện chế một lò đan dược. Lò đan này nếu không có dị hỏa tất sẽ thất bại."

"Chuyến đi bí cảnh lần này, ta không tìm được dị hỏa ưng ý. Tịnh Phạn Tâm Liên là Phật hỏa, không thể dùng để luyện đan."

"Nhưng lò đan này, ta bắt buộc phải luyện. Mặc dù Tịnh Phạn Tâm Liên không thể dùng để luyện đan, nhưng vẫn là một loại dị hỏa, nó chắc chắn có thể cảm ứng được chỗ của Linh Hỏa."

"Ta muốn nhờ muội giúp ta dò la tung tích của Linh Hỏa."

Tam sư huynh muốn tìm Linh Hỏa ư...

Thật là khéo, nàng cũng đang cần đến nó.

"Tam sư huynh, không cần phiền phức như thế đâu, muội biết Linh Hỏa ở đâu."

Kỷ Hoài Tư hơi sửng sốt:

"Hả?"

"Chính là ở trên người Tạ Thanh Dư. Sau khi linh căn bị moi đi, nàng ta lại tình cờ có được cơ duyên, thừa hưởng truyền thừa của Ngọc Thanh tiên nhân, Linh Hỏa cũng dung nhập vào trong cơ thể, hóa thành linh căn mới."

"Làm sao muội biết được chuyện này?"

"Lúc gặp được Tịnh Phạn Tâm Liên, muội cũng tình cờ chạm mặt nàng ta."

"Lúc ấy nàng ta cho rằng muội chỉ là Luyện Khí tầng một nên đã mở miệng khoác lác, bô bô kể hết kỳ ngộ của mình ra!"

Khóe miệng Kỷ Hoài Tư giật giật:

"Vốn biết nàng ta tâm cơ thâm độc, không ngờ lại ngu ngốc đến thế. Sau đó thì sao? Muội không bị nàng ta làm khó chứ?"

"Không đâu, tu vi nàng ta vốn đã tới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng đã bị muội dùng Khuyên Khuyên đập rớt xuống lại Luyện Khí kỳ rồi!"

"Chỉ tiếc là đã sơ suất để nàng ta chạy mất."

Kỷ Hoài Tư ha ha cười lớn:

"Tiểu sư muội, làm tốt lắm! Vậy thì bây giờ muốn lấy Linh Hỏa cũng chẳng khó gì!"

Ngự Đan Liên hơi cau mày:

"Lúc ấy không ngờ nàng ta sẽ cùng chúng ta truyền tống ra khỏi bí cảnh, nay đã trở về Cửu Huyền Kiếm Môn, muốn ra tay e rằng không tiện. Sư huynh có kế sách gì chăng?"

"Dễ thôi!" Kỷ Hoài Tư mỉm cười đầy tự tin.

"Chẳng phải Tịnh Phạn Tâm Liên vẫn đang ở bên người muội đó sao? Nó có thể giao tiếp với các dị hỏa khác, chỉ cần để nó trao đổi với Linh Hỏa, trực tiếp dẫn dụ đối phương rời khỏi cơ thể Tạ Thanh Dư là được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngự Đan Liên ngẩn ra.

Cái tên chuyên lật mặt này lại lợi hại đến thế sao?

"Lỡ  như Linh Hỏa không chịu nghe lời Tịnh Phạn Tâm Liên thì sao?"

"Nó nhất định sẽ nghe!" Kỷ Hoài Tư ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Ngự Đan Liên khẽ gật đầu.

Nàng vốn định chờ đến lần lịch luyện tiếp theo, hoặc tìm cơ hội nào đó để rời khỏi Cửu Huyền Kiếm Môn, tìm cách đánh cho Tạ Thanh Dư một trận rồi đoạt lại Linh Hỏa.

Dù sao trong thức hải của nàng vẫn còn một tên ma tu vô lễ nhưng lại từng có ơn cứu mạng với nàng, mà hắn lại cần Linh Hỏa để tìm kiếm tàn hồn của mình.

Không ngờ Tịnh Phạn Tâm Liên lại có thể khiến Linh Hỏa trực tiếp rời khỏi người Tạ Thanh Dư?

Thế chẳng phải có nghĩa là nàng không cần tốn chút sức nào đã có thể dễ dàng đoạt được Linh Hỏa rồi sao?

Ngự Đan Liên ngẫm nghĩ rồi hỏi:

"Sư huynh, chuyện này có cần gấp lắm không? Huynh có thể đợi thêm một tháng nữa không?"

Kỷ Hoài Tư: "Được!"

"Vậy thì tốt! Một tháng sau muội sẽ giao Linh Hỏa cho huynh."

"Sư muội định làm gì? Có cần sư huynh hỗ trợ không?"

Ngự Đan Liên nhoẻn miệng cười: "Không cần. Sư huynh cứ đợi tin tốt là được."

"Được!"

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Kế hoạch của Ngự Đan Liên rất đơn giản.

Nếu không có gì bất ngờ, thì Tạ Thanh Dư – kẻ sở hữu Linh Hỏa và truyền thừa của Ngọc Thanh tiên nhân, tất sẽ đoạt quán quân trong nhóm Trúc Cơ tại Đại hội so tài của môn phái nửa tháng sau.

Tuy hiện giờ nàng hoàn toàn có thể lấy đi Linh Hỏa của Tạ Thanh Dư một cách dễ dàng, khiến đối phương tức giận bất lực. Nhưng làm như vậy lại quá hời cho nàng ta!

Năm đó, nguyên chủ từng nước mắt dàn giụa, dốc hết tâm can tố cáo Tạ Thanh Dư cướp đi linh căn của mình nhưng lại chẳng ai tin.

Cho đến nay, Ngự Đan Liên vẫn đang phải gánh trên mình nỗi oan là kẻ gây sự vô cớ, đặt điều vu khống.

Lần này, nàng muốn khiến Tạ Thanh Dư cũng nếm thử cảm giác có trăm cái miệng cũng không thể biện giải cho bản thân, cái cảm giác bất lực, sụp đổ từ thân thể cho đến linh hồn!

Chỉ có như vậy mới xem như không phụ những đau khổ mà nguyên chủ từng phải gánh chịu.

Chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng xem như đền mạng cho nguyên chủ!