Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 211: Giao Long Hóa Rồng & Long Tổ Thật Hồn



Hóa ra đó thật sự là một con rồng.

Nhưng con rồng này không có thực thể, mà ở trạng thái trong suốt.

Móng vuốt sắc bén lộ rõ, đôi mắt uy nghiêm, thần quang chính trực, toàn thân tỏa ra ánh sáng u lam ngân sắc, thân hình lại mảnh mai thanh thoát hơn "Long Thần" trong ký ức của Tuân Diệu Lăng rất nhiều. Khi uốn lượn bơi lội, vảy trên người nó như được dát đầy sao trời, lấp lánh ánh kim cương vụn vỡ giữa dòng nước biếc.

Quan trọng nhất là, con giao long này đang tự do ngao du giữa biển xanh sóng biếc. Trong khi tàn hồn Long Thần bị nhốt nơi vực sâu, dù trông có vẻ hùng vĩ nhưng cũng chỉ là cái bóng hư ảo bị giam cầm.

So sánh ra, giao long trước mắt sống động linh hoạt hơn hẳn cái danh hão "Long Thần" kia.

Chỉ tiếc là trên đầu giao long này chỉ còn lại một cái sừng... Trơ trọi, trông thật đáng thương.

Xem ra đây là hóa thân yêu lực của Thương Minh Quân?

Tuân Diệu Lăng thực ra không có ý định ra tay tàn nhẫn, chỉ muốn khiến Thương Minh Quân tâm phục khẩu phục. Thứ nhất, Quy Tàng Tông và Thương Minh Quân là chỗ quen biết lâu năm, địa giới lại gần nhau, coi như nửa cái hàng xóm; thứ hai, sau này tìm kiếm tế đàn dưới đáy biển còn cần dựa vào sự giúp đỡ của hắn, không thể làm căng quá.

Đúng lúc này, Thương Minh Quân cũng lao xuống nước.

Thanh niên cười lạnh, chiếc sừng độc nhất giữa trán tỏa sáng rực rỡ. Cả vùng biển dưới tay hắn gần như sôi sục.

"Thương Minh Quyết - Tù."

Trong chớp mắt, vô số cơn lốc xoáy xuất hiện quanh Tuân Diệu Lăng, dòng hải lưu ngầm cuộn trào mang theo lực hút khổng lồ. Bất ngờ, một cơn lốc xoáy hiện ra ngay sau lưng nàng. Nàng chỉ cảm thấy ánh sáng sau lưng vụt tắt, phảng phất như một không gian đen tối vô tận, không ánh sáng không âm thanh đang chực chờ nuốt chửng nàng...

Lời dạy của Tạ Chước vẫn còn văng vẳng bên tai:

"Thương Minh Quân không đáng sợ, cái khó giải quyết là khả năng điều khiển nước của hắn. Khi giao thủ, tốt nhất đừng để hắn kéo giãn khoảng cách, hãy đ.á.n.h úp, tốc chiến tốc thắng."

Tốc chiến tốc thắng ư?

Xung quanh dòng nước hỗn loạn, bọt biển cuồn cuộn. Nhìn từ xa, chỉ thấy bóng rồng khổng lồ đang bơi lội trong nước, nhưng chẳng thấy chân thân Thương Minh Quân đâu. Chỉ lờ mờ thấy một điểm sáng xanh lam rực rỡ đang nhấp nháy giữa làn nước —

Tuân Diệu Lăng: "......"

Hình như nàng hiểu tại sao sư tổ lại bẻ gãy sừng Thương Minh Quân khi luận bàn rồi.

Người anh em à, ngươi có biết cái sừng rồng của mình sẽ phát sáng dưới nước không vậy?

Tuân Diệu Lăng rất nghi ngờ năm xưa Thương Minh Quân cũng dùng chiêu tương tự với Tạ Hành Tuyết. Tạ Hành Tuyết nóng lòng muốn phá giải cục diện bằng bạo lực, chẳng phải sẽ nhắm ngay cái sừng rồng mà tấn công sao.

Nàng thở dài một hơi thật sâu.

Ánh trăng tuôn chảy trên lưỡi kiếm.

Trong khoảnh khắc, một luồng hàn khí quét qua cả vùng biển. Nơi mũi kiếm đi qua, nước biển bị chấn động chảy ngược dòng, sau đó đóng băng trong nháy mắt. Băng sương lan nhanh, hình thành một dải sông băng trong suốt bao quanh nàng, ngay cả những cơn lốc xoáy đang tàn phá khắp nơi cũng bị đông cứng bên trong.

Sương hoa vẫn đang tiếp tục lan tràn.

Thương Minh Quân cảm thấy khó tin —

Chẳng lẽ với linh lực của nàng ta, lại có thể đóng băng cả vùng biển này sao?!

Thực tế chứng minh, quả thực có thể.

Chỉ trong chớp mắt, cả vùng biển đã bị băng sương bao phủ. Sóng biển ngưng đọng thành những bức tượng băng nhấp nhô, đàn cá đang tán loạn khắp nơi cũng bị đông cứng trong lớp băng trong suốt.

Trên bờ, Chung Giảo ngơ ngác nhìn mặt biển vừa giây trước còn sóng to gió lớn, giây sau hàn quang lóe lên đã hóa thành một bình nguyên băng giá trắng xóa. Một cơn gió lạnh thổi qua, bông tuyết nhỏ rơi trên chóp mũi nàng, khiến nàng rùng mình một cái.

Tạ Chước thì thấy nhiều thành quen, lắc đầu than thở: "Chỉ tội nghiệp đám cá tôm dưới biển. Đúng là thần tiên đ.á.n.h nhau, cá con chịu vạ a ~"

Chung Giảo: "......"

Tạ sư thúc, góc nhìn vấn đề của người thật là độc đáo nha.

Lúc này, tiếng băng vỡ vang lên, hai người định thần nhìn lại, thấy một luồng sáng phá băng lao thẳng lên trời cao, chính là Tuân Diệu Lăng.

Theo sát phía sau nàng là con giao long màu ngân lam, truy đuổi không buông.

Chỉ thấy Tuân Diệu Lăng vung kiếm c.h.é.m ra một đường, x.é to.ạc màn trời u ám.

Ánh trăng như dải ngân hà trút ngược từ trên trời xuống.

Bỗng nhiên, một con bạch long thò móng vuốt ra khỏi tầng mây.

Nó có sừng bạc mắt vàng, toàn thân phủ lớp vảy sáng lấp lánh, mỗi lần thở ra đều như có mây mù tỏa lan.

Bạch long ngẩng đầu phát ra tiếng gầm uy nghiêm, mắt sáng như đuốc, khóa chặt con giao long bên dưới trong nháy mắt, long uy tức khắc ập xuống —

Thương Minh Quân: "......"

Thương Minh Quân: "???"

Sống lưng con giao long màu lam cứng đờ, thân thể khựng lại giữa không trung, thậm chí theo bản năng cuộn đuôi lại.

"Long Tổ Thật Hồn — sao lại ở trong tay ngươi?!"

So với Long Thần, con hải giao chưa hóa rồng như hắn chỉ là hạng tép riu.

"Đây là ta tình cờ có được trên đường du lịch." Tuân Diệu Lăng đắc ý nói, "Trước đây ta đi thu thập nước Long Uyên để sửa chữa Tức Tâm Kiếm. Không ngờ trong đó còn vương lại chút hồn niệm của Long Thần. Hồn niệm này chỉ có cái vỏ ngoài thôi, không phải tàn hồn Long Thần thật sự đâu..."

Bởi vì tàn hồn Long Thần thật sự đã bị nàng tiêu hủy rồi.

Tuy nhiên, chỉ một chút dư uy Chân Long này cũng đủ để trấn áp Thương Minh Quân.

Cú này gọi là áp chế huyết mạch!

Sắc mặt Thương Minh Quân tức khắc trở nên đặc sắc vô cùng.

Tuân Diệu Lăng thế mà lại có cơ duyên diện kiến Long Thần, còn lấy được nước Long Uyên từ tay ngài ấy (kết quả thì đúng, nhưng quá trình hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng), điều này chứng tỏ nàng cũng có duyên phận với Long tộc.

... Nhưng nàng lại lấy nước Long Uyên để sửa cái thanh Tức Tâm Kiếm đáng c.h.ế.t kia. Nước Long Uyên còn dung hợp hoàn hảo với Tức Tâm Kiếm!

Quả thực là bông nhài cắm bãi cứt trâu —

Tuân Diệu Lăng lại cười sảng khoái, chỉ tay lên trời: "Thương Minh Quân, giờ không phải lúc ngẩn người đâu, ngươi cứ thắng được di niệm của Long Thần này rồi hẵng nói!"

Nàng vừa dứt lời, bạch long liền từ tầng mây lao xuống, chiến một trận kịch liệt với Thương Minh Quân.

Ánh sáng trắng bạc và xanh lam va chạm dữ dội giữa không trung, tiếng rồng ngâm khiến thiên địa đổi sắc. Bạch long quất đuôi dài, móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào trán Thương Minh Quân; còn Thương Minh Quân quanh thân dòng nước cuồn cuộn, thân pháp linh hoạt, ban đầu còn né tránh, dần dần động tác cũng trở nên tàn nhẫn hơn.

Khi trận chiến đang hồi gay cấn, con giao long màu lam đột nhiên ngẩng đầu, triệu hồi một cơn lốc xoáy khổng lồ. Bạch long muốn thoát ra nhưng bị trói chặt. Nó ra sức giãy giụa, đuôi rồng quất mạnh vào mép lốc xoáy làm b.ắ.n lên bọt nước đầy trời, nhưng vô ích. Linh lực dồi dào bị lốc xoáy điên cuồng rút đi, hóa thành từng luồng bạch quang rót vào miệng giao long. Theo tiếng thét dài của giao long, bạch long phát ra tiếng kêu bi t.h.ả.m cuối cùng, thân hình hoàn toàn trở nên trong suốt rồi bị giao long nuốt trọn vào bụng —

Trên người giao long bắt đầu lập lòe những tia điện quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khoảnh khắc, mây đen cuồn cuộn, bầu trời bất ngờ giáng xuống mấy đạo lôi điện màu tím. Sấm sét điên cuồng chạy dọc quanh thân giao long, thiêu đốt lớp vảy đến đỏ rực.

Giao long theo bản năng muốn lao xuống biển, nhưng mặt biển đã bị Tuân Diệu Lăng đóng băng thành một tảng lớn, khiến nó chỉ có thể lăn lộn đau đớn trên mặt băng.

Tuân Diệu Lăng: "......?"

Thấy Thương Minh Quân đã mất khả năng phản kháng, trên trời lại bắt đầu giáng lôi kiếp, nàng không thể tiếp tục lơ lửng trên không làm bia đỡ đạn, bèn ngự kiếm bay về bờ biển.

"Sư phụ." Nàng đáp xuống bên cạnh Tạ Chước, nói, "Thương Minh Quân ăn bậy bạ gì đó, hình như bị đau bụng rồi."

"Đau bụng cái gì." Tạ Chước lấy quạt gõ nhẹ lên đầu nàng, "Hắn sắp hóa Chân Long đấy! Thực ra với tu vi của hắn thì đáng lẽ đã lột xác thành Chân Long từ lâu rồi. Chỉ là Long Thần đã ngã xuống quá lâu, truyền thừa Chân Long bị đứt đoạn, cái ngưỡng này mãi không vượt qua được. Giờ thì hay rồi, tàn niệm Long Thần con đưa tới vừa khéo bù đắp vào chỗ khuyết đó."

Tuân Diệu Lăng có chút bất ngờ, nhưng cũng thấy không sao cả. Dù sao tàn niệm đó nàng chỉ cần tùy tiện triệu hồi là có. Không phải bị Thương Minh Quân c.ắ.n một miếng là mất luôn.

"Vậy chẳng phải hắn còn phải cảm ơn chúng ta sao?"

"Vốn dĩ là nên cảm ơn." Tạ Chước nói với vẻ mặt khó tả, "Nhưng hiện tại, Thương Minh Quân có chịu nổi trận lôi kiếp hóa rồng này không thì chưa biết được..."

Lúc này, tiếng va đập trầm đục truyền đến từ mặt biển.

"Rầm", "Rầm".

Đó là tiếng Thương Minh Quân đau đớn đập đầu vào lớp băng. Vì hắn tạm thời không thể trở về biển, thân thể lại bị lôi kiếp bao phủ nên không thể chạy lung tung.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Khụ. Chuyện này thực ra cũng không thể trách nàng được. Hơn nữa nước dẫn điện mà, con rồng nào thần kinh lại đi độ kiếp dưới biển chứ? Không sợ bị luộc chín à?

Khi sấm sét trên trời ngày càng dữ dội, quanh thân giao long rỉ ra từng tầng m.á.u tươi đỏ thẫm. Sau đó những vệt m.á.u ấy lại được thiên lôi tôi luyện, hóa thành từng lớp ráng vàng rực rỡ, nhuộm vảy rồng thành cùng một màu sắc.

Thương Minh Quân ngửa đầu lên trời, vị trí sừng bị gãy giữa trán trong chớp mắt mọc ra một chiếc sừng rồng bằng vàng ròng.

"Gào —"

Một tiếng rồng ngâm chân chính chấn động đất trời.

Mây đen tan hết, vạn trượng kim quang chiếu rọi xuống. Con kim long giơ vuốt chấn động một cái, trong nháy mắt phá tan lớp băng dày. Sương bạc nhanh chóng tan đi, vùng biển khôi phục nguyên trạng. Gió biển thổi nhẹ, sóng biếc dập dờn.

Rất nhanh, Thương Minh Quân một lần nữa hóa thành hình người, xuất hiện bên bờ biển.

Trang phục của hắn không có gì thay đổi, chỉ là giữa mày có thêm một ấn ký màu vàng, sừng trên đầu cũng biến thành hai chiếc, một lam một kim, ánh sáng lưu chuyển, toát lên vẻ uy nghiêm độc đáo.

Hắn đứng tại chỗ, thần sắc vi diệu nhìn chằm chằm Tuân Diệu Lăng.

Im lặng, sự im lặng kéo dài.

Tuân Diệu Lăng có chút chần chừ rút kiếm ra: "Ngươi muốn tiếp tục?"

"...Không cần." Vị Long Quân trẻ tuổi thở dài một hơi thật mạnh, hàng mi run rẩy hồi lâu, rũ mắt che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, giơ tay hành đại lễ, trầm giọng nói, "Đa tạ Chân nhân trao tặng truyền thừa Long Thần, ân này suốt đời khó quên. Sau này Chân nhân nếu có sai bảo, ta xin nghe lệnh."

Đây là lần đầu tiên Tuân Diệu Lăng nghe thấy giọng điệu ôn hòa như vậy từ miệng hắn.

Thấy thái độ hắn rất chân thành, Long Quân lại nổi tiếng trọng sĩ diện, nhất ngôn cửu đỉnh, nên cũng không sợ hắn quỵt nợ.

Tuân Diệu Lăng vui vẻ thu kiếm: "Vậy trận tỷ thí này, coi như ta thắng nhé."

"Tự nhiên là vậy." Thương Minh Quân khiêm tốn nói, "Lúc trước khi động thủ, ta đã cảm thấy ngài chưa dùng hết toàn lực, rõ ràng là thủ hạ lưu tình. Ban đầu còn tưởng ngài tự cao tự đại, khinh thường ta, sau này mới biết ngài dụng tâm lương khổ. Ngài ngay từ đầu đã chuẩn bị để truyền thừa cho ta rồi phải không?"

Tuân Diệu Lăng: "......"

Cái này thì không có đâu.

Nhưng lúc này chỉ cần mỉm cười là được rồi.

Thương Minh Quân thấy nàng cười thản nhiên, càng thêm tin tưởng suy đoán trong lòng.

Hắn không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Tạ Hành Tuyết tài đức gì mà lại có được đồ tôn thiên phú siêu phàm, phẩm tính cao khiết như ngài... Thật là hời cho hắn quá. Có điều sau khi hắn phi thăng Quy Tàng Tông mới thu ngài làm đồ đệ, hai người các ngươi vốn dĩ cũng chỉ có cái danh nghĩa sư môn mà thôi."

Tuân Diệu Lăng thầm nghĩ: Hóa ra ngươi dùng cách này để thuyết phục bản thân quên đi những oán cũ kia à, trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa nàng và sư tổ luôn?

Thương Minh Quân mỉm cười.

Khi hắn cố ý thu lại vẻ mặt xa cách, quả thực có vài phần ôn nhu đa tình, kiều diễm mị hoặc của Hải tộc. Hơn nữa bản chất hắn vẫn đoan chính lãnh ngạo, nên chút ôn nhu này càng khiến người ta rung động.

Đáng tiếc, bất kể là Tuân Diệu Lăng hay Chung Giảo đều đã thấy nhiều thành quen với nhan sắc cỡ này rồi.

Tuân Diệu Lăng đi thẳng vào vấn đề: "Cũng không có gì to tát. Chỉ là muốn nhờ Thương Minh Quân mở cửa lãnh địa, cho phép chúng ta vào thăm dò một di tích."

Thương Minh Quân: "Đáng để Chân nhân tốn công tốn sức như vậy, hẳn di tích đó rất quan trọng?"

Tuân Diệu Lăng: "Coi là vậy đi."

Thương Minh Quân: "Không biết việc mở di tích này có ảnh hưởng đến Hải tộc của ta không?"

Tuân Diệu Lăng chỉ có thể đảm bảo: "Nếu có dị tượng, ta sẽ kịp thời dừng lại."

Long Quân gật đầu, quả quyết nói: "Vậy xin chư vị cho ta hai ngày, để ta sơ tán toàn bộ cư dân Hải tộc quanh di tích đó, đề phòng vạn nhất."

Thương Minh Quân sau khi thay đổi thái độ quả thật vô cùng đáng tin cậy, hiệu suất làm việc cũng thuộc hàng nhất đẳng.

Sau đó, nhóm Tuân Diệu Lăng khéo léo từ chối lời mời xuống biển làm khách của Thương Minh Quân, trở về khách điếm.

... Trời mới biết Thương Minh Quân làm thế nào mà có thể mỉm cười mời Tuân Diệu Lăng, tiện thể mời luôn cả sư muội Chung Giảo của nàng, nhưng lại cố tình bỏ qua sư phụ Tạ Chước của nàng!

Tuân Diệu Lăng: "......"

Trên đường về, nàng không nhịn được hỏi Tạ Chước: "Sư phụ à, năm đó quan hệ giữa người và Thương Minh Quân rốt cuộc tệ đến mức nào vậy?"

Tuy Tạ Chước khăng khăng mình không phải Tạ Hành Tuyết, nhưng lúc này hắn cũng chẳng buồn bắt bẻ vấn đề xưng hô trong lời nói của Tuân Diệu Lăng nữa.

 

Thư Sách