Nụ cười ấy rất ấm áp,
nhưng lại như ánh sáng chiếu rọi thẳng vào tất cả xấu hổ và bối rối trong lòng ta.
Trong tiệc, mọi người ngâm thơ đối đáp, từ Kinh Thi đến Hán phú,
ta không chen được một lời.
Những gì ta từng học ở Giang Nam chỉ là thơ văn tản mạn chốn khuê phòng,
làm sao sánh nổi với họ bàn luận đại nghĩa quốc gia.
Ta đành giống như một tiểu tỳ,
len lén rót trà cho khách mời qua lại.
Đi ngang qua Tạ Hiến Lâm,
hắn đang kiên nhẫn giải thích hàm ý một bức cổ họa cho Ôn Uyển Quân.
Sự kiên nhẫn ấy,
là thứ ta từng cầu xin rất nhiều… nhưng chưa bao giờ có được.
Ngày xưa ta hỏi hắn về án văn trên công đường,
hắn chỉ lạnh nhạt: “Muội không hiểu đâu.”
Thì ra không phải ta không hiểu,
mà là — ta ‘không đáng’ để hắn giảng giải.
Ta không thể ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.
Lấy cớ xuống bếp giúp việc,
muốn thoát khỏi không khí khiến người ngạt thở này.
Vừa ra đến hành lang, liền nghe hai tiểu nha hoàn thì thầm:
“Ôn tiểu thư với công tử nhà ta, thật đúng là trời sinh một cặp!”
“Phải đó! Nghe nói phu nhân đã âm thầm mời thầy xem bát tự rồi, chỉ chờ định ngày.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Thế… còn Tống cô nương thì sao?”
Một giọng ngập ngừng hỏi.
Người kia cười khẩy:
“Còn sao nữa? Một thân thích xa tám đời, chẳng lẽ định bám lấy mãi không buông?
Công tử cưới chính thê, có chủ mẫu rồi, còn chỗ đâu cho nàng ta?”
Từng lời như hạt tuyết đêm qua rơi vào cổ ta,
lạnh buốt, khiến trái tim ta run lên từng hồi.
“Bám lấy phủ.”
Thì ra, trong mắt họ,
ta là kẻ bám víu.
Tiệc tan, tuyết lại rơi.
Ta mơ mơ màng màng bước trên đường trở về tiểu viện của mình,
thế nhưng không hiểu vì sao, chân lại đưa ta đến cổng phủ.
Qua khe cửa, ta thấy Tạ Hiến Lâm đang tiễn Ôn Uyển Quân ra về.
Hắn chỉnh lại áo choàng trên vai nàng, động tác không thân mật,
nhưng lại mang theo sự quen thuộc và quan tâm chẳng thể nhầm lẫn.
“Đường trơn tuyết rơi, Ôn tiểu thư cẩn thận.”
Giọng nói của hắn vẫn nhàn nhạt,
nhưng trong tai ta lại ấm áp hơn bất kỳ lời nào hắn từng nói với ta.
Ôn Uyển Quân ngẩng đầu cười với hắn,
đôi mắt cong cong như trăng, đẹp dịu dàng.
Ta nép mình sau cánh cửa lạnh giá,
lặng lẽ nhìn hai bóng dáng ấy,
cho đến khi họ lên xe ngựa, biến mất trong gió tuyết.
Khoảnh khắc ấy,
ta chỉ thấy tay chân tê dại,
tựa như cái lạnh đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Ta bắt đầu tự hỏi:
Liệu năm xưa ta đi theo Tạ Hiến Lâm đến kinh thành—
có phải là một sai lầm?
03
Sau buổi yến tiệc ấy, ta ngã bệnh một trận.
Cơn sốt không quá cao, cũng chẳng hạ, khiến người mơ màng mê muội.
Lãm Nguyệt Hiên càng thêm vắng lặng, ngoài bà tử đưa cơm, chẳng ai lai vãng.
Tạ Hiến Lâm không tới.
Một lần cũng không.
Có lẽ trong mắt hắn, ta lại chỉ đang bày trò làm nũng của một tiểu cô nương mà thôi.
Sau khi khỏi bệnh, ta bước ra khỏi phòng,
mới phát hiện cả phủ Tĩnh An Hầu đã thay đổi hẳn.
Không khí trong phủ mỗi ngày một hân hoan, rộn ràng.
Gương mặt kẻ hầu người hạ đều mang nụ cười không giấu được.
Kho chứa bắt đầu âm thầm nhập về lụa đỏ, nến hỷ, cắt dán long phụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà sắc đỏ ấy, lại khiến mắt ta cay xè.
Ta hiểu rồi.
Ta không thể đợi thêm nữa.
Cũng không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân được nữa.
Đêm đó, ta ninh một bát chè sen,
đặt vào hộp thức ăn, mang đến thư phòng của Tạ Hiến Lâm.
Ta gom góp dũng khí tích tụ suốt mười năm,
gõ cánh cửa mà ta từng không biết bao lần do dự trước ngưỡng.
"Vào đi."
Trong thư phòng vẫn đốt hương an thần như thường lệ, lẫn mùi mực đậm đặc.
Tạ Hiến Lâm ngồi sau án thư, đang cúi đầu xem tấu chương, dáng vẻ chuyên chú.
Nghe tiếng bước chân ta, hắn ngẩng đầu lên.
Thấy là ta, hắn đặt bút son xuống.
Đôi mắt ấy, tĩnh lặng như nước, sâu không thấy đáy, lạnh như hàn đàm.
"Khỏi bệnh rồi?"
Ta khẽ gật đầu.
Thì ra hắn biết… chỉ là không để tâm.
"Có chuyện gì?"
Ta đặt hộp thức ăn lên bàn nhỏ bên cạnh, không đụng đến.
Tay trong tay áo siết chặt, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Giọng ta run lên, không thể kiểm soát:
"Bên ngoài nói… nói huynh sắp cầu thân với tiểu thư nhà họ Ôn.
Là thật sao?"
Hắn nhìn ta, ánh mắt trong trẻo như băng tuyết,
không do dự, không xót xa, càng không chút áy náy.
Hắn chỉ bình thản, nói ra một sự thật:
"Phải."
Một chữ, dứt khoát như đao c.h.é.m thẳng vào ngực,
xé toạc lồng n.g.ự.c ta, để lại vết thương rỉ máu.
Nhưng ta vẫn không cam lòng.
Mười năm si mê khắc cốt ghi tâm,
sao có thể vì một chữ ấy mà dễ dàng chôn vùi?
Ta bước lên một bước, nước mắt dâng nơi khóe mắt,
nhưng ta cố chấp không để nó rơi.
"Vậy còn ta thì sao?"
Giọng ta khản đặc đến mức chính mình cũng không nhận ra.
"Tạ Hiến Lâm, huynh coi ta là gì?"
"Huynh đưa ta đến kinh thành, chỉ để ta tận mắt chứng kiến huynh và người khác xứng đôi vừa lứa,
để ta nhìn rõ bản thân mình đáng cười, ngu muội đến thế nào sao?"
Huynh không thể không biết ta nghĩ gì về huynh…"
Giọng nói của ta ngày càng lớn,
mang theo uất nghẹn chôn giấu bao lâu nay cùng nỗi tuyệt vọng trào dâng.
Hắn đứng dậy, nhìn ta đang thất thố,
ánh mắt sâu thẳm kia không hề xót xa,
chỉ có sự khó hiểu từ trên cao nhìn xuống, và bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Hắn cho rằng ta đang làm loạn vô cớ.
Hắn bước từng bước tới gần ta.
Bóng dáng cao lớn mang theo áp lực vô hình,
ánh mắt cúi xuống, trong đó…
Ta đọc ra sự mất kiên nhẫn, cùng một sự lạnh nhạt hiển nhiên như lẽ thường.
Rồi hắn điềm tĩnh nói:
"Ta chỉ luôn coi muội là muội muội."
Hắn ngừng một chút, như thể cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu:
"Chuyện này, muội không nên can thiệp."
Muội muội.
Hừ, muội muội.
Mười năm sáng tối bên nhau, mười năm ngốc nghếch dõi theo.
Chỉ hai chữ ấy, như sấm sét giữa trời quang,
đánh tan tất cả giấc mộng đẹp ta từng dệt nên.