Sương Rơi Trường Hà

Chương 4



Thì ra, bao năm ta khắc khoải, mong chờ,

trong mắt hắn chỉ là đứa muội muội trẻ con làm loạn.

Thì ra, tất cả ôn nhu, tu dưỡng mà hắn dành—

là cho thiên hạ.

Còn sự lạnh nhạt đến tận xương kia,

lại là dành riêng cho ta.

 

"Lạc Lạc…"

 

Hắn còn gọi tên thân mật của ta thuở nhỏ.

 

Nhưng giờ đây, tên gọi ấy so với đao kiếm còn đau hơn gấp bội.

 

"Muội nên hiểu chuyện rồi.

Sau này, ta sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt,

để muội an ổn mà sống ở kinh thành."

 

Tìm hôn sự cho ta…

 

Câu nói ấy chính là cọng rơm cuối cùng,

đè nát tâm can vốn đã rách nát của ta.

 

Ta hiểu rồi.

 

Trong mắt hắn, ta không phải ái nhân, cũng chẳng phải thân nhân,

chỉ là một gánh nặng mang từ Giang Nam tới—

một trách nhiệm mà hắn cần “giải quyết”.

 

Mà cách “giải quyết” của hắn,

chính là đem ta gả đi như trao một món đồ,

từ đó cắt đứt sạch sẽ, không vướng bận gì nữa.

 

Ta nhìn hắn,

đột nhiên cảm thấy xa lạ vô cùng.

 

Thì ra, khi tình cảm bị rút sạch,

thứ còn sót lại,

chỉ là một khoảng hoang vu, lạnh lẽo.

 

Ta chợt bật cười.

 

Càng cười, nước mắt càng rơi không ngừng.

 

Ta giơ tay, dùng tay áo lau đại lên khuôn mặt đã đẫm lệ,

giọng nói lại lạ lùng mà bình thản:

 

"Được, ta hiểu rồi."

 

"Ta sẽ hiểu chuyện."

 

Không còn khóc lóc, không còn níu kéo,

không còn gào thét hỏi “vì sao”.

 

Vì chẳng còn gì đáng để níu giữ nữa.

 

Không có bi thương nào lớn hơn khi lòng đã chết.

Có lẽ, chính là như vậy.

 

Ta bình tĩnh xoay người,

từng bước một bước ra khỏi căn thư phòng khiến ta nghẹt thở ấy.

 

Ta cảm nhận được ánh mắt hắn dõi theo sau lưng.

 

Hắn chắc nghĩ, ta vẫn như mọi lần—

chỉ là giận dỗi, khóc lóc một trận, rồi lại mềm lòng,

vài ngày nữa sẽ lại theo sau hắn, ngọt ngào gọi một tiếng:

“Biểu ca Hiến Lâm.”

 

Hắn sẽ không ngờ được—

 

Đây là lần cuối cùng,

ta dùng giọng nói êm dịu mà trò chuyện với hắn.

 

Cũng là…

lần cuối cùng ta và hắn còn đứng trong cùng một thế giới.

 

04

 

Ta không biết mình đã trở về Lãm Nguyệt Hiên bằng cách nào.

 

Cứ thế ngồi trên nền đất lạnh buốt suốt một đêm.

Cho đến khi tia sáng đầu tiên ngoài cửa sổ len vào phòng.

 

Trời sắp sáng rồi.

 

Ta bình tĩnh đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý.

 

Thật ra… cũng chẳng có gì để thu dọn cả.

Đồ đạc của ta ít đến mức, chỉ cần một cái bọc vải xanh nhỏ cũng đủ chứa hết.

 

Vài bộ y phục giản dị để thay đổi,

mấy đồng bạc vụn mà a nương lúc tiễn ta đã nhất quyết nhét vào tay,

 

cùng một chiếc hộp gỗ nhỏ chạm hoa hải đường—

món đồ duy nhất a nương để lại cho ta.

 

Và một ít tiền riêng mà ta âm thầm tích góp suốt bao năm qua.

 

Ta lục từ đáy rương ra chiếc váy màu nhạt kia—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

chiếc váy mà năm xưa khi ta giúp hắn mài mực,

Tạ Hiến Lâm từng lơ đãng khen một tiếng “thanh nhã”.

 

Ta lại lấy ra chiếc đèn thỏ nhỏ mà ta trân quý bao năm—

bốn năm trước, trong hội đèn rằm Giang Nam,

Tạ Hiến Lâm thắng đố đèn, tặng nó cho ta.

 

Khung đèn đã bắt đầu ố vàng, giấy đèn cũng mỏng manh dễ rách.

Nhưng đó là món quà duy nhất hắn từng tặng ta—

đã từng là bảo vật quý giá nhất đời ta.

 

Ta bưng một chậu đồng tới,

ném cả váy và đèn thỏ vào trong.

 

Rồi bật lửa, châm vào một góc vạt áo.

 

Lửa “phừng” lên, ngọn lửa như con thú hoang, tham lam nuốt chửng vải vóc cùng giấy đèn.

Ánh lửa đỏ cam hắt lên mặt ta.

Ta có thể cảm nhận được luồng hơi nóng rát hừng hực kia.

 

Ta lặng lẽ nhìn—

nhìn chiếc váy hóa thành tro tàn,

nhìn con thỏ đáng yêu kia bị lửa thiêu cho méo mó, vặn vẹo,

cuối cùng chỉ còn lại một đống tro đen tàn lụi.

 

Những giấc mộng cũ nơi Giang Nam, của Tống Sương Lạc dành cho Tạ Hiến Lâm,

cũng theo ngọn lửa này… thiêu sạch, không còn sót lại gì.

 

Ta đi đến bên bàn viết, trải giấy, mài mực.

 

Cầm bút, chỉ viết tám chữ:

 

"Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỷ."

(Một lần biệt ly, đôi bên an ổn. Mỗi người, tự tìm lấy vui cho mình.)

 

Không ký tên, cũng chẳng nói thêm một lời dư thừa.

 

Ta gấp lá thư, đặt dưới chiếc chén trà trống rỗng.

 

Sau đó, đeo bọc vải nhỏ lên lưng,

quay đầu lại, nhìn lần cuối tiểu viện lạnh lẽo mà ta đã ở mấy tháng nay.

 

Ta lặng lẽ rời đi, y như lúc ta đến—

không tiếng động, không dấu vết.

 

Thứ ta mang theo, thật sự chẳng có là bao.

 

Còn những thứ mà nhà họ Tạ đã ban cho ta suốt ba năm qua:

lụa là, gấm vóc, vàng bạc, trang sức…

 

Ta không mang đi một xu.

Tất cả, đều để lại nguyên vẹn trong ngăn kéo bàn trang điểm.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta không biết khi Tạ Hiến Lâm nhìn thấy,

sẽ có phản ứng thế nào.

 

Có lẽ… hắn sẽ nghĩ ta đang giở tính khí trẻ con. 

Cho rằng muội muội không hiểu chuyện, đang giận dỗi, gây phiền toái cho hắn.

 

Hắn chắc sẽ nghĩ,

đợi đến khi ta ra ngoài nếm đủ khổ sở, bị đời vùi dập,

tự nhiên sẽ ngoan ngoãn quay về.

 

Nhưng hắn quá không hiểu ta.

Hoặc có lẽ… hắn chưa bao giờ từng muốn hiểu ta.

 

Vinh hoa phú quý của phủ Tĩnh An Hầu,

thâm tình sâu như biển của Tạ Hiến Lâm—

 

từ nay trở đi, đều chẳng liên quan đến Tống Sương Lạc nữa.

 

Bắt đầu từ hôm nay,

ta chỉ là chính ta.

 

05

 

Sau khi rời khỏi Tạ phủ,

 

Ta mang mấy món trang sức còn quý giá mà a nương để lại,

đem đến hiệu cầm đồ, đổi lấy một khoản bạc không lớn,

nhưng cũng đủ để ta an thân lập mệnh.

 

Dù có luyến tiếc, nhưng ta tin sẽ có một ngày,

ta sẽ chuộc lại từng món một.

 

Ít ra như thế còn hơn là lặng lẽ quay về Giang Nam,

khiến phụ mẫu phải đau lòng.

 

Ta tìm được một căn tiệm nhỏ, nằm trong con ngõ yên tĩnh, sạch sẽ ở phía nam kinh thành.

 

Tiệm rất nhỏ, trước là cửa hàng, sau có một khoảng sân,

giữa sân còn có một cây hoè già cành lá sum suê.

 

Ta tự tay quét tước, lau dọn mọi thứ sạch sẽ,

đặt tên cho cửa tiệm là Sương Hoa Tú Phường.

 

"Sương", là sương trong Tống Sương Lạc.

"Hoa", là hoa trong thanh xuân tự lập, rực rỡ như hoa.