Sương Rơi Trường Hà

Chương 5



Từ nhỏ ta đã theo a nương học thêu, tay nghề không tệ.

Nữ tử Giang Nam, mười ngón xuân phong, từng đường kim mũi chỉ

đều mang vẻ thanh nhã dịu dàng, có một phong vị rất riêng.

 

Mới đầu buôn bán cực kỳ khó khăn.

Kinh thành phồn hoa, tú phường san sát như rừng,

chưa kể còn có những cửa hàng trăm năm chuyên làm đồ cho cung đình và các thế gia.

 

Tiệm nhỏ của ta, không khác gì giọt nước giữa biển khơi.

 

Nhưng ta không vội, cũng chẳng nản.

Mỗi ngày đều chuyên tâm nghiên cứu mẫu thêu và đường kim mới.

Đem sơn thuỷ, hoa cỏ, chim muông Giang Nam

chuyển thành từng nét thêu trên khăn tay, quạt giấy, hay bình phong.

 

Những lúc không có khách,

ta ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ kẽo kẹt,

ngắm cây hoè già trong sân,

nhìn dòng người qua lại, hàng xóm thân quen.

 

Làm chủ tiệm vất vả hơn ta tưởng.

 

Một mình ta vừa là chưởng quầy, vừa là thợ thêu, cũng là người chạy việc.

Sáng sớm trời còn chưa sáng, ta đã dậy ra chợ Đông chọn tơ lụa, vải vóc.

Trở về là vùi mình trong phòng thêu, từ sáng đến tối.

 

Tự vẽ mẫu, phối màu, từng đường kim từng mũi chỉ.

Ngón tay không biết bao lần bị kim đ.â.m rướm máu,

cổ và lưng đau nhức đến mức chẳng thể ngồi thẳng.

 

Tối đến, lại phải ngồi dưới ánh đèn dầu leo lét, tính toán sổ sách.

 

Nhưng trong lòng ta—lại yên ổn chưa từng có.

 

Ta không còn oán thán số mệnh,

không còn để hỉ nộ ái ố của mình phụ thuộc vào một ai khác.

 

Mỗi giọt mồ hôi ta đổ ra, đều là vì chính bản thân mình.

 

Cảm giác ấy—khiến lòng ta tràn đầy sức sống.

 

Trương bà bà ở tiệm bánh bên cạnh là người nhiệt tình, cởi mở.

Thấy ta – một cô gái trẻ một thân một mình mở tiệm –

bà thường hay mang cho ta chút điểm tâm nóng hổi.

 

“Tống Chưởng quầy ơi, nếm thử bánh quế hoa mới ra lò của ta nào!”

 

Bà to giọng, cười đến mức khoé mắt nhăn lại, tràn đầy thân thiện.

 

Ta nhận lấy chiếc bánh còn nóng hổi, hương thơm ngọt ngào ấm áp

từ đầu ngón tay lan dần vào tận tim.

 

“Đa tạ Trương thẩm.”

 

“Khách sáo gì chứ!”

 

Bà xua tay cười to:

 

“Thân nữ tử một mình nơi đất khách, không dễ dàng đâu. Có chuyện gì cứ nói với thẩm!”

 

Ở nơi này, ta không còn là “Tống cô nương” với thân phận lửng lơ,

phụ thuộc vào Tạ phủ mà chẳng được coi trọng.

 

Ta là Tống chưởng quầy của Sương Hoa Tú Phường.

 

Lúc đầu nghe người ta gọi như vậy, ta còn thấy xa lạ.

Nhưng dần dần—ta yêu cái danh xưng ấy.

 

Bởi nó đại diện cho ta,

và chỉ riêng mình ta mà thôi.

 

06

 

Tiệm thêu của ta dần dần có chút khởi sắc.

 

Thi thoảng có vài phu nhân tiểu thư ngang qua,

bị những món thêu treo ngoài cửa hấp dẫn,

bước vào xem thử — mười người thì tám, chín người sẽ mua lấy một hai món.

 

Thêu tay của ta tinh xảo, hoa văn độc đáo,

giá cả lại phải chăng, dần dần có được những vị khách quay lại.

 

Cuộc sống tuy bình lặng, chẳng mấy dư dả,

nhưng lại vững vàng, an ổn đến lạ.

 

Tin tức về Tạ phủ, phần lớn ta nghe được từ Trương bà bà và những cuộc chuyện trò của hàng xóm.

 

Hôm ấy, ta đang xếp lại một bó chỉ mới nhập.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe thấy Trương bà bà nói to:

 

“Ê, nghe chưa? Tạ Đại nhân của Đại Lý Tự, hôn sự với nhà Thái phó — hỏng rồi!”

 

Tay ta hơi khựng lại.

 

“Thật không đó? Không phải nói đã sắp định ngày rồi sao?”

 

“Chính xác luôn! Cháu gái tôi làm nha hoàn trong Ôn phủ, bảo là…

chính tiểu thư Ôn gia là người chủ động từ hôn đó!”

 

“Chà chà, thế mới lạ chứ! Bỏ qua Tạ đại nhân — rể vàng như thế, cô ấy nghĩ gì vậy?”

 

Bà Trương hạ giọng, thần thần bí bí:

 

“Nghe nói…

Ôn tiểu thư cảm thấy trong lòng Tạ đại nhân có người khác,

lại là hạng mặt lạnh vô tình.

Cưới về thì cũng như làm quả phụ.

Cô gái ấy thông minh, biết suy nghĩ đấy!”

 

Ta cụp mắt, tiếp tục xếp chỉ, không nói một lời.

 

Trong lòng — không rõ là mùi vị gì.

 

Không có niềm vui trên nỗi đau người khác,

cũng không có vọng tưởng về một đoạn tình cũ quay đầu.

 

Ta chỉ cảm thấy,

Ôn Uyển Quân là một nữ tử đáng khâm phục.

 

Nàng tỉnh táo, minh triết, dứt khoát.

Nàng xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn.

 

Còn Tạ Hiến Lâm... người trong lòng hắn, là ta sao?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta không dám nghĩ.

Cũng chẳng muốn nghĩ.

 

Hắn giống như một giấc mộng từ kiếp trước của ta.

Mộng đã tỉnh, cũng nên gấp lại rồi.

 

Tin đồn trong kinh truyền rất nhanh.

 

Từ sau khi bị hủy hôn, Tạ Hiến Lâm xử án nơi triều đình càng thêm lạnh lùng quyết đoán.

Ra tay không nể tình, đắc tội không ít người, đến mức bị gọi là “Diêm La mặt lạnh.”

 

Người ta nói, hắn vì chuyện hôn sự mà thay đổi tính tình.

 

Ta chỉ coi như nghe chuyện đời.

 

Hỷ, nộ, ái, ố của chàng; thành công hay thất bại của hắn—

đều chẳng liên quan đến ta nữa.

 

Ta chỉ muốn yên ổn sống bên tiệm thêu nhỏ của mình.

 

Cho đến buổi chiều hôm ấy.

 

Một người ta chẳng ngờ tới — bước vào tiệm thêu của ta.

 

Ngày hôm đó trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa,

vàng óng phủ lên khung thêu và những sợi tơ lấp lánh như dát ánh sáng.

 

Ta ngẩng đầu — liền trông thấy Ôn Uyển Quân.

 

Nàng vẫn ôn nhu, thanh nhã như cũ,

chỉ là hôm nay khoác lên mình y phục giản dị hơn,

bớt đi vài phần cao quý xa cách, thêm mấy phần thân thiện dịu dàng.

 

Ta đứng dậy, bình tĩnh hành lễ:

 

“Ôn tiểu thư.”

 

Nàng nhìn quanh tiệm nhỏ của ta, ánh mắt lướt qua từng món thêu,

cuối cùng dừng lại trên người ta — ánh nhìn không hề có địch ý,

ngược lại còn mang theo vài phần tán thưởng.

 

“Nghe nói phía nam thành mới mở một tiệm thêu, hoa văn độc đáo.

Hôm nay tới xem, quả nhiên danh bất hư truyền.”

 

Nàng cầm lên một chiếc khăn tay thêu cảnh mưa khói Giang Nam, nhẹ giọng khen:

 

“Tay nghề của Tống cô nương thật khéo.”

 

“Ôn tiểu thư quá lời rồi.”

Ta rót cho nàng một chén trà, nói khẽ:

 

“Chỉ là chút đồ mưu sinh, khó vào mắt người.”