Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 59: Kiếm chuyện (2)



Rồi y nhanh chóng giải thích:

"Bà chủ Tần báo rằng có người đến gây sự, ta qua xem tình hình thế nào."

Thôi Phán Quan kinh ngạc:

"Chúng ta vừa mới từ chỗ nàng ấy về mà. ."

Diêm Vương cau mày, cắt ngang lời Thôi Phán Quan:

"Đi xem. Cùng đi."

Tạ Tất An chưa kịp phản ứng, nghe Diêm Vương nói vậy thì vội vàng gật đầu:

"À. . Vâng, đi thôi."

Ở một nơi khác, Tiêu Nhiếp vừa xem tin trong mạng lưới truyền tin, biết xe của Tần Vũ Niết bị bao vây, lập tức kéo theo vài bằng hữu của mình chạy đến tiếp viện.

Khi y tới nơi, thuộc hạ của Tề Tam vừa mới phá hoại xong một lượt. Dù có không ít quỷ hồn khác can ngăn, xe bán cơm của Tần Vũ Niết vẫn bị hư hại nghiêm trọng.

Thùng đựng thức ăn bị lật tung, vài thùng bia cũng bị hủy hoại, ngay cả bàn ghế đặt bên cạnh cũng bị xô đổ. Chiếc xe mới mua không lâu giờ đã xuất hiện mấy vết lõm sâu.

Tiêu Nhiếp vội vàng hét lớn:

"Dừng tay ngay!"

Tần Vũ Niết thấy Tiêu Nhiếp dẫn theo mấy người chạy tới, có chút bất ngờ. Nàng không ngờ y lại xuất hiện vào lúc này để giúp đỡ mình.

Tiêu Nhiếp cũng nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của nàng, chỉ khẽ gật đầu trấn an, rồi bước đến đứng chắn trước mặt Tề Tam.

Tề Tam thấy Tiêu Nhiếp đến, lập tức phất tay ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, nhíu mày hỏi:

"Tiêu Nhiếp? Ngươi tới đây làm gì?"

Tiêu Nhiếp liếc nhìn Tần Vũ Niết, thấy nàng không bị thương, mới nở một nụ cười nhạt:

"Ta là bằng hữu của Bà chủ Tần, nghe nói nơi đây có chuyện chẳng lành nên đến xem thử. Tề Lão bản, buôn bán mà, hòa khí sinh tài. Người ta bán cơm hộp đâu phải dễ dàng gì, ngươi cũng đừng làm căng quá mức, như vậy chẳng có lợi lộc gì."

Tề Tam hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không phải ta vô cớ gây sự, mà là nàng ta quá kiêu ngạo."

Nghe vậy, Tiêu Nhiếp khẽ nhíu mày. Dựa vào thời gian qua tiếp xúc với Tần Vũ Niết, y biết rõ nàng không phải là người cậy thế làm càn. Ngược lại, Tề Tam lại nổi tiếng ở Địa phủ vì thường xuyên ỷ vào các mối quan hệ của mình để chèn ép kẻ yếu.

Gà Mái Leo Núi

Tề Tam liếc nhìn Tần Vũ Niết với ánh mắt âm trầm, giọng nói đầy khiêu khích:

"Nàng ta bán hương với giá rẻ hơn, làm khách hàng của ta đều chạy hết sang bên đó! Ta đã tử tế thương lượng, đề nghị nàng ta bán theo giá chung với chúng ta nhưng nàng ta không chịu. Ta nghe nói nàng có quen với Thất gia và Bát gia nên chắc là dựa vào cái 'hậu thuẫn' đó mà không coi ta ra gì."

Tiêu Nhiếp tuy nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng ở Địa phủ, y cũng là người có thâm niên, tự nhận mình có con mắt nhìn người khá chuẩn. Y bình tĩnh nói:

"Bà chủ Tần không giống kiểu người như vậy. Có phải giữa hai người có chút hiểu lầm nào không?"

Tề Tam nghe vậy liền bật cười nhạo báng:

"Hiểu lầm? Ta thấy chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả! Rõ ràng là nàng ta coi thường đám quỷ buôn bán nhỏ lẻ như chúng ta."

Lúc này, một con quỷ vừa truyền tin trong nhóm liền lên tiếng bênh vực Tần Vũ Niết:

"Ngươi đừng nói nhảm! Rõ ràng là do các ngươi định giá quá cao, rất nhiều quỷ không thể mua nổi hương. Bà chủ Tần chẳng qua là muốn tạo phúc cho những người khốn khó nên mới bán rẻ hơn một chút! Còn ngươi thì sao? Chẳng phải là đang uy h.i.ế.p người khác hay sao? Ai mà tin được cái gọi là 'thương lượng tử tế' của ngươi."

"Đúng vậy." Một số quỷ khác cũng đồng loạt hô theo, bày tỏ sự bất bình.

Tề Tam tức giận quay đầu, quát lớn:

"Tất cả câm miệng cho ta! Nếu còn nói nhảm nữa, ta đ.á.n.h luôn cả các ngươi!"

Đúng lúc không khí đang căng thẳng, Diêm Vương Gia bất ngờ xuất hiện. Ánh mắt hắn quét qua đám đông, cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước xe bán cơm.

Một vài con quỷ nhận ra Diêm Vương Gia, ban đầu còn ngạc nhiên đến khiếp sợ, sau đó liền run rẩy quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ hô lên:

"Cung nghênh Diêm Vương Gia."

Tề Tam nghe thấy vậy, còn tưởng đám quỷ kia đang lừa mình, liền hừ lạnh, giọng đầy chế giễu:

"Diêm Vương Gia sao? Các ngươi nghĩ ta dễ bị dọa à? Diêm Vương Gia làm gì có rảnh mà xuất hiện ở chỗ này! Đừng tưởng lôi cái tên đó ra là có thể hù dọa ta. Hôm nay kể cả Diêm Vương Gia có đến..."

Lời còn chưa dứt, một luồng uy áp khủng khiếp ập tới, khiến toàn thân Tề Tam như đông cứng lại. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ép ngã thẳng xuống đất. Không chỉ Tề Tam mà đám thuộc hạ của hắn cũng run rẩy, không con nào đứng vững được.

Trong không khí, sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.