Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi

Chương 11



Tiết Tụng ngẩng đầu suy nghĩ một chút:

 

"Có lẽ vì ngươi chính là ái đồ của ta chăng?"

 

Ta còn đang định trêu chọc hắn đôi câu, thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ của Thái Tử:

 

"Cút!"

 

Ta bèn đưa mắt nhìn qua đó, không khỏi sửng sốt.

 

Hắn ta đang quát vào mặt Diệp Minh Châu?!

 

Công bằng mà nói, trừ Diệp Minh Châu ra, tất cả những người có mặt ở đây đều thấy Thái Tử là kẻ vô dụng.

 

Chỉ có nàng ấy là thật lòng ngưỡng mộ hắn ta...

 

Diệp Minh Châu không thể tin nổi nhìn Thái Tử ca ca mà nàng ta luôn ngưỡng mộ:

 

"Ta chỉ muốn an ủi huynh thôi mà."

 

Hóa ra vừa rồi, Diệp Minh Châu dỗ dành Thái Tử giống như đang dỗ trẻ con, khiến mấy tân binh không nhịn được mà bật cười.

 

Thái Tử cảm thấy mất mặt, liền trút giận lên người Diệp Minh Châu, sau đó phất tay rời đi.

 

Diệp Minh Châu cũng vừa khóc vừa chạy đi mất.

 

Ta không nhịn được mà thở dài.

 

Toàn là chuyện quái quỷ gì không biết.

 

Tiết Tụng lại nói chuyện này chưa xong đâu, Thái Tử mất mặt một lần, ắt sẽ sốt ruột tìm cách lấy lại uy danh của mình.

 

Lúc đầu ta nghĩ, có gì to tát đâu.

 

Hắn ta còn có thể làm gì được chứ?

 

Ai ngờ, Thái Tử về cung liền lập tức ra lệnh điều tra lại vụ án cũ của mẫu phi ta.

 

Thực ra vụ án này cũng chẳng khó để điều tra, chỉ cần bắt vài người thẩm vấn, đối chiếu khẩu cung là xong.

 

Chẳng mấy chốc, đã có kẻ khai ra rằng Bạch Trắc Phi chính là người hạ độc hại chếc Yến Vương Phi.

 

Thái Tử lập tức sai người bắt Bạch Cẩm tống vào đại lao.

 

Sau đó, hắn ta còn đắc ý nói với ta:

 

"Lệ Chi muội muội, cô làm tất cả là vì muội đấy. Muội xem, cô thức suốt hai đêm, quầng mắt cũng đen cả rồi này."

 

Đúng lúc đó, có người vào bẩm báo rằng Diệp Minh Châu xin được cầu kiến, muốn xin tha cho mẫu phi nàng ta.

 

Thái Tử bực bội phất tay:

 

"Cô đâu có rảnh gặp nàng ta... Khoan đã. Để nàng ta vào Thiên Điện chờ đi."

 

Ta cố nhịn không châm chọc hắn ta, giả vờ tử tế:

 

"Ngài cứ lo việc chính sự đi."

 

Sau khi mọi người rời đi, trong đại lao rộng lớn chỉ còn lại ta và Bạch Cẩm.

 

Nhiều năm qua, ta vẫn luôn nghĩ, nếu có thể báo thù cho mẫu thân, thì tốt biết bao.

 

Nhưng lúc này, khi mục đích đã đạt được, ta lại cảm thấy hoang mang.

 

Hoàng Thượng luôn miệng nói yêu mẫu thân ta, vậy mà bao năm nay lại không hề báo thù cho bà ấy.

 

Chẳng nhẽ bệ hạ thật sự không biết kẻ hại bà ấy chính là Bạch Cẩm sao?

 

Chưa chắc, có lẽ chỉ là ông ấy cảm thấy không thấy cần thiết mà thôi.

 

Phụ vương ta luôn khẳng định Bạch Cẩm là chân ái của ông ta, vậy mà đến phút cuối cùng lại không chút do dự đẩy bà ta ra khỏi vương phủ, mặc cho quan sai áp giải đi.

 

Vậy rốt cuộc, phụ vương yêu ai?

 

Bạch Cẩm trước mắt ta đã m-áu m-e đầm đìa, bị treo trên khung tra tấn, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.

 

Dù bà ta vừa vào đại lao đã nhận tội ngay lập tức.

 

Nhưng Thái Tử vẫn khiến bà ta phải chịu đủ 72 hình phạt.

 

Có lẽ trong cuộc đời vô năng của Thái Tử, đây là điều giản đơn nhất mà hắn ta có thể ‘chinh phục’.

 

Ta ghé sát vào tai Bạch Cẩm, chậm rãi nói từng chữ một:

 

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời cho thành thật, sau đó ta sẽ cho ngươi một cái chếc nhanh chóng. Năm đó, ngươi nói với mẫu phi ta rằng ‘Những tội nghiệt ngươi gây ra, ngươi thực sự cho rằng không một ai biết sao?’”

 

"Câu đó là có ý gì?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bạch Cẩm dường như không ngờ ta lại hỏi điều này, cố sức ngẩng đầu lên:

 

"Ngươi đã thắng rồi, biết được chuyện đó có còn quan trọng nữa không?"

 

"Đương nhiên là quan trọng."

 

Bạch Cẩm nhìn ta một lúc, rồi kể lại một câu chuyện ở trong quá khứ.

 

Bà ta từng là con gái út của Cốc Chủ Dược Vương Cốc.

 

Không giỏi dùng độc, cũng chẳng tinh thông y thuật, chỉ biết chơi bời lêu lổng.

 

May mà có hai người tỷ tỷ tài giỏi yêu thương, nên bà ta vẫn sống khá an nhàn.

 

Cho đến một năm nọ, mẫu thân ta dẫn quân đi ngang qua Dược Vương Cốc.

 

Tuy Dược Vương Cốc không can dự chiến tranh, nhưng vẫn cho mẫu thân ta và binh sĩ của bà ấy một chỗ để nghỉ ngơi, cung cấp lương thực.

 

Trùng hợp đêm đó, trấn trên đang tổ chức hội hoa đăng, Bạch Cẩm lén trốn đi xem.

 

Ai ngờ, khi quay về, bà ta phát hiện cả Dược Vương Cốc đã bị diệt môn, không còn một ai sống sót.

 

Bà ta chạy trốn trong vô thức.

 

Cuối cùng được Yến Vương đứng ở dưới chân núi cứu giúp.

 

Bà ta kể lại chuyện này cho Yến Vương nghe.

 

Yến Vương ngập ngừng nói không biết là ai làm.

 

Nhưng bà ta đã vô tình nghe lỏm được.

 

Yến Vương nói với thủ hạ: "Thẩm Bình Sương giỏi đánh trận, nhưng cũng thật tàn nhẫn, chỉ vì người ta không chịu giúp đỡ mà làm đến mức này sao?"

 

Từ lúc đó, bà ta chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu — giếc chếc Thẩm Bình Sương để báo thù.

 

Ánh mắt Bạch Cẩm tràn đầy sự điên cuồng:

 

"Ta vốn định đưa ngươi đi theo Thẩm Bình Sương, nhưng lại bị Hoàng Thượng cản lại."

 

Vừa dứt lời, miệng bà ta đột nhiên trào ra m-áu đen.

 

"Ngươi uống thuốc độc rồi sao?"

 

Bạch Cẩm bắt đầu mê sảng, vô thức thì thào:

 

"Phu quân nói... sẽ truy phong ta làm Hoàng Hậu. Con gái ta... sẽ là công chúa tôn quý nhất tân triều..."

 

Ra khỏi đại lao, Tiết Tụng đi tới bên cạnh ta:

 

"Nghe thấy chưa?"

 

Ta có phần ủ rũ:

 

"Nghe rồi, bà ta nói mẫu thân ta đã giế-t cả nhà bà ta."

 

Tiết Tụng không nhịn được, như hồi nhỏ, chọc trán ta một cái:

 

"Nói linh tinh. Thẩm Bình Sương đánh trận luôn tránh làm bị thương đến dân thường, sao ngươi biết bà ta không bị kẻ khác lừa?”

 

"Nhưng ta không định nói về chuyện đó!"

 

Ta sững người lại: Là phụ vương.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một tia chớp lóe lên trong đầu, ta bật thốt lên:

 

"Tân triều... Truy phong... Công chúa!"

 

"Phụ vương muốn mưu triều soán vị!"

 

Đêm hôm đó, phụ vương phát động chính biến.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

 

Đáng tiếc, ông ta thậm chí còn không bằng Nhị Hoàng Tử.

 

Không phải vì ông ta thiếu mưu lược hay chiến thuật, mà sai lầm lớn nhất của ông ta là: không trông chừng đứa con gái ‘ngoan’ của mình - Diệp Minh Châu.

 

Ngay khi biết được phụ vương chuẩn bị hành động, Diệp Minh Châu đã lén trộm đi di chiếu bảo mệnh của phụ vương, còn tiện thể kể lại toàn bộ kế hoạch của ông ta không sót một chữ nào cho Thái Tử.

 

Vậy nên, cuộc chính biến của phụ vương còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc.

 

Lúc này, Diệp Minh Châu quỳ trên đại điện:

 

"Thái Tử ca ca, huynh đã hứa với ta rồi mà."

 

"Để mẫu phi và phụ vương của ta đến Giang Nam, không bao giờ quay lại kinh thành nữa."

 

"Phụ vương không phải thực sự muốn mưu phản đâu, chỉ là gần đây người phải chịu áp lực quá lớn, thần trí không còn tỉnh táo…"