Diệp Minh Châu lại không hề thuận theo, nàng ta vừa khóc lóc vừa la hét:
"Nhưng mà con thích huynh ấy! Con chỉ muốn gả cho huynh ấy thôi! Dù sao sau này huynh ấy cũng sẽ trở thành Hoàng Đế, đến lúc đó con sẽ là Hoàng Hậu!"
Nàng ta chưa kịp nói dứt câu, chỉ nghe "chát" một tiếng.
Toàn trường im bặt.
Diệp Minh Châu ôm mặt, không dám tin nhìn phụ thân – người luôn yêu chiều nàng ta nhất lại ra tay đánh nàng ta.
"Con về phòng đóng cửa suy ngẫm đi! Không có sự cho phép của ta thì không được ra ngoài!"
Diệp Minh Châu vừa khóc vừa chạy đi.
Ta rất muốn diễn một màn "tỷ muội tình thâm", vừa khóc vừa đuổi theo an ủi nàng ta.
Nhưng tiếc thay, ta lại bị phụ vương tóm lấy cổ áo.
Ông ta nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng:
"Sao? Con cũng nhất quyết muốn gả cho Thái Tử à?"
Ta sững người một chút rồi mới kịp phản ứng:
"Hả?”
“À à! Đúng đúng đúng! Là vậy đó ạ! Phụ vương thấy thế nào?"
Phụ vương tức đến bật cười: "Nhốt nó lại cho ta!"
Ta bị nhốt trong phòng ba ngày ba đêm, mỗi ngày chỉ có một bát nước trong đưa đến.
Ta biết đây chắc chắn là do kế mẫu ra tay.
Bà ta không thể không biết Diệp Minh Châu thích Thái Tử.
Lần này Diệp Minh Châu bị cấm túc, chắc chắn bà ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.
Chưa kể bà ta còn tưởng ta cũng thích Thái Tử, định bám vào hắn ta để xoay chuyển tình thế.
Thế nên kế mẫu vô cùng dứt khoát, định sẽ giếc ta bằng cách bỏ đói.
Do đó, ta quyết định đã làm thì làm lớn luôn một thể.
Nửa đêm ngay khi mọi người đang chìm vào giấc ngủ, ta đã phóng hỏa thiêu rụi khuê phòng.
Nhân lúc mọi người nháo nhào đi dập lửa, ta đã bò ra ngoài qua lỗ chó.
Mẫu thân từng dạy ta: "Không phá thì không lập, phá rồi mới lập."
Bố ma ma từng dạy ta: " Chấp niệm quá sâu, không thể tiến xa được."
Tiết Tụng từng dạy ta: "Ở mãi trong khuôn khổ, chẳng thấy được nhân gian."
Vậy thì… ta sẽ từ bỏ thân phận con gái của Yến Vương, không cần danh hiệu Quận Chúa nữa.
Từ nay về sau, thiên hạ chỉ có Lê Chi, không còn Diệp Lệ Chi.
…
Một tháng sau, ta cuối cùng cũng đến được Nhạn Môn Quan.
Nơi mà mẫu thân ta ngày đêm mong nhớ.
Lúc đó, ngay cả chính ta cũng không nhận ra mình là một cô nương nữa.
Mặt mũi lúc nào cũng lấm lem, vệt này chồng lên vệt kia.
Nước mũi chảy dài thì dùng tay áo lau, lau đến mức tay áo đóng thành tầng tầng lớp lớp cứng ngắc.
Thứ duy nhất không giả được là yết hầu, vậy nên ta lúc nào cũng quấn khăn quanh cổ.
Dọc đường đi, cũng từng có người nghi ngờ ta là nữ cải nam trang.
Nhưng ta đã không còn hoảng loạn nữa, mà cao giọng quát:
"Chửi ai ẻo lả đấy? Dám tỷ thí với lão tử không?!"
Đối phương lập tức rụt cổ, lẩm bẩm nói rằng mình chỉ đùa chút thôi mà.
Đến trại chiêu binh, ta vô tình nghe tấy người ta bàn tán:
"Nghe tin gì chưa? Con gái Yến Vương, con của Thẩm Bình Sương chếc rồi."
"Đúng rồi, ta nghe nói ngọn lửa ấy đã cháy suốt ba ngày ba đêm, không thể dập tắt nổi."
"Đến khi lửa tắt, trong nhà chỉ còn lại một bộ xương cháy đen!"
Vừa nghe, ta lập tức phun hết nước trong miệng ra:
"Huynh đệ, nói lại lần nữa coi, ta nghe không rõ?!"
Đúng lúc ta còn đang hoài nghi mình có vô tình thiêu ch-ếc ai không, phía trước đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn:
"Trấn Quốc Công đích thân tới trại chiêu binh!"
Ta không nhịn được mà nhìn theo.
Ta chưa từng gặp ngoại tổ phụ.
Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, ta đã nhận ra ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì mẫu thân và ngoại tổ phụ quá giống nhau.
Đôi mắt phượng hơi xếch, sống mũi cao thẳng, bờ môi luôn mím chặt.
Ngoại tổ phụ đúng lúc đi ngang qua ta.
Ta không nhịn được mà thấy chua xót, vô thức giơ tay lên:
"Bế…"
Khoảnh khắc tiếp theo, ngoại tổ phụ thật sự động thủ.
Ông dùng sức, trực tiếp bế ta lên… rồi "bộp" một phát, quăng thẳng xuống đất.
Cú va chạm mạnh khiến ta hoa mắt chóng mặt.
Lý trí cũng lập tức quay trở lại.
Diệp Lệ Chi đã không còn tồn tại nữa.
Nếu nhận người thân với ngoại tổ phụ, e rằng ông sẽ rơi vào cảnh vô cùng khó xử.
Giấu ta đi ư? Đó chẳng khác nào là khi quân phạm thượng.
Mà ta đến đây, cũng không phải để tìm sự che chở.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp lóe lên, ta đã hạ quyết tâm là sẽ không nhận người thân.
Ngoại tổ phụ cúi đầu nhìn ta, vẻ mặt chứa đầy sự ghét bỏ.
“Lính mới từ đâu tới vậy? Đã cai sữa chưa?”
“Người phụ trách chiêu binh đâu? Tên này được người khác chống lưng hay sao vậy?!”
Người phụ trách chiêu binh là một đại thúc trung niên, mọi người đều gọi là “Hoắc lão đầu”.
Hoắc lão đầu lau mồ hôi, vội vã chạy tới:
“À, thằng nhóc này ấy à... Quốc Công gia, ngài đừng thấy nó nhỏ con, nó có tuyệt kỹ đấy!”
Đúng vậy.
Ta sinh ra đã có khứu giác nhạy bén.
Trấn Quốc Công - Thẩm Nan nhìn ta với vẻ nghi hoặc.
Ta quyết định thể hiện một chút tài nghệ.
Ta sờ sờ mũi:
“Quốc Công gia sáng nay ăn hoành thánh, trưa ăn bánh nướng kẹp thịt bò. Giữa chừng uống một bát thuốc, mùi có vẻ là thuốc trị thương do vết đao gây ra. Quần áo ít nhất ba ngày chưa thay, trên đó ám một chút mùi diêm tiêu, rất nhạt.”
“Nếu ta đoán không sai, ba ngày trước chắc hẳn đã có một trận giao chiến giữa hai quân. Ngài bị thương nhẹ, hiện đang dưỡng thương.
“Ừm…”
Trấn Quốc Công bắt đầu có chút hứng thú:
“Ừm cái gì? Nói nhanh lên.”
Là ngài bảo ta nói đấy nhé.
Ta hắng giọng, nâng cao âm lượng:
“Dưỡng thương thì không uống rượu, đã uống rượu thì đừng nói là dưỡng thương. Quốc Công gia, ngài ít nhất đã lén uống nửa vò… Ưm!”
Còn chưa kịp nói dứt câu, Thẩm Nan đã không thèm giữ thể diện, bịt chặt miệng ta lại:
“Nhỏ giọng một chút!”
Tiếc rằng, đã quá muộn.
Doanh phách của doanh trướng Huyền Cơ – Lư thần y đã hùng hổ xông tới:
“Thẩm Nan! Ngài có biết cái gì gọi là nghe theo lời đại phu không hả?! Còn dám lén uống rượu? Đường đường là Quốc Công gia, có thể có chút tiền đồ không hả?!
“Nằm xuống! Châm cứu!”
Lư thần y là nhân vật không thể trêu vào trong quân đội nhà họ Thẩm.
Ai trêu vào, thì người đó lãnh đủ kim châm!
Thẩm Nan bị ông ấy cầm kim châm đuổi chạy ba vòng quanh doanh trướng.
Còn ta, cũng thuận lợi trở thành lính mới của doanh trướng Huyền Cơ.
Người ta nói quân doanh cực khổ, nhưng ta lại thấy không nơi nào tốt hơn nơi này.
Ba bữa một ngày, bữa nào cũng no căng bụng.
Buổi sáng có Võ giáo đầu dạy luyện đao.
Buổi chiều có Văn phu tử dạy học chữ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Mười ngày một lần, Trấn Quốc Công đích thân giảng dạy binh pháp.
Ngay cả ánh hoàng hôn nơi này, cũng đẹp hơn kinh thành gấp bội phần.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta như được gió cát tôi luyện, dần trưởng thành.