Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 403: Thời gian còn lại



Chương 403 : Thời gian còn lại

Fane không ngờ, trận chiến giữa biển hoa hồng và quái vật huyết nhục đêm qua lại để lại dấu vết ở hiện thực.

Nhìn những mảnh t·hi t·hể đ·ược đào lên, đầu và tay chân được xếp ngay ngắn theo những chỗ có thể ghép lại, nàng cũng phải bội phục tốc độ xử lý vụ án và sự nhẫn nại của đám cảnh sát này.

Khuôn mặt của những t·hi t·hể này đều đã bị thối rữa, xem ra tốc độ ăn mòn của hoa hồng cũng không chậm, rất khó để tìm ra manh mối về thân phận của bọn họ từ trên người họ.

Kasha ở một bên đang cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cũng giống như trước, căn bản là không thể nhìn thấy gì cả, như thể có thứ gì đó đang che chắn vậy.

Brant nhìn thấy dáng vẻ đang cau mày của Kasha cũng hiểu được tình hình.

Fane im lặng không nói gì, hai tay bị còng để ở phía trước, nghĩ đến việc hiện tại nhân cơ hội trốn thoát, sau đó trốn ở một nơi nào đó mà cảnh sát không tìm thấy, rồi sau đó sẽ hành động trong bóng tối…

“Cô đang nghĩ đến chuyện xấu gì đó sao?”

Đột nhiên, Brant lên tiếng từ phía sau.

Fane dừng lại một chút, quay người nhìn về phía viên cảnh sát trưởng đang toát ra vẻ tùy tiện này.

“Ta khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, mau chóng nói hết những gì mình biết ra, nếu không mà còn chần chừ nữa, thì ta không đảm bảo là mình còn muốn nghe nữa đâu.”

“Có ý… gì?”

Fane vẫn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của Brant thì đã thấy đối phương đút tay vào túi rồi bước về phía trước.

Brant đi đến trước biển hoa hồng quỷ dị kia, trước khi bọn họ đến thì vì để tìm kiếm các mảnh t·hi t·hể mà nơi này đã bị đào bới đến mức chẳng ra hình dạng gì nữa rồi.

Mà những dây leo hoa hồng kia cũng như thể bị chọc giận vậy đó, mà bây giờ hễ ai đến gần thì đều sẽ vung vẩy những dây leo kia mà muốn kéo người ta xuống.

Brant mặc kệ những dây leo đang vươn về phía mình, dậm chân xuống đất một cái, bất kể là ở dưới hoa hồng hay ở chỗ đất ở phía xa cũng đều đột nhiên sụp xuống, rồi lại giống như cơn s·óng t·hần đang cuồn cuộn mà dâng lên, rồi trước con mắt đang ngỡ ngàng của mọi người mà bao phủ lấy toàn bộ biển hoa hồng kia.

Đất như thể có sự sống vậy mà nuốt chửng hết, không đến một phút thì biển hoa mà bề ngoài vốn rất là đẹp đẽ dùng để ngắm cảnh thì giờ lại biến thành một bãi đất trống rồi.

“…… Tổ trưởng! Ngài đã làm cái gì vậy!”



Kasha không dám tin vào mắt mình mà mở to mắt ra, nhìn vào khung cảnh đang thay đổi chóng mặt trước mắt.

“Biển hoa này là không phải của chung, là thuộc về nhà máy rượu! Sao ngài có thể phá hủy nó như thế được!”

Nhìn dáng vẻ đang nổi đóa của thuộc hạ, Brant lại mặt không chút thay đổi mà nói: “Mấy thứ quái dị này thì nên hủy diệt luôn đi thì hơn nếu không mà lát có ai đến chỗ này gặp chuyện thì sao?”

Fane cũng há hốc mồm ra mà không ngờ được npc trong phó bản này lại làm những chuyện mà ngang nhiên đến như vậy mà còn hơn cả mấy tên tù nhân bọn cô.

Dựa theo khung cảnh đêm qua cô thấy thì biển hoa hồng này chắc chắn cũng sẽ liên quan đến Tạ Kỳ mà thôi.

Mặc dù là chẳng biết được đối phương đang định làm gì với chỗ này nhưng hiện tại tất cả cũng tan thành mây khói rồi.

Nói vậy thì chính là Brant này phá vỡ kế hoạch của Tạ Kỳ —— chắc chắn bị hắn ta cho lên danh sách đen rồi—— Có thể lợi dụng rồi đưa về một phe với tụi ta.

“Nhà máy rượu mà cô lại chẳng thấy có chút khả nghi gì cả sao? Gần đây lúc mà chúng ta ra ngoài hành động mà ta lại không hề thấy chỗ nào mà có bán thứ rượu hoa hồng đó cả mà, mà các ngươi lại không tự hỏi thử xem những loại rượu mà được sản xuất ở nhà máy kia đang đi về đâu vậy?”

“Nó đi đâu thì có quan hệ gì chứ? Giờ điều quan trọng ở đây là ngài có biết là mình đang phạm pháp không đấy! Đây là tội p·há h·oại của công a! Ngài dù là có là tổ trưởng cảnh sát đi nữa thì chắc chắn là cũng không thoát khỏi bị bên trên chỉ trích đâu.”

Kasha thật sự giận run người.

Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi mà tên tổ trưởng này của bọn họ lại gây ra rắc rối lớn như thế mà cứ thế làm bọn họ với vai trò là thuộc hạ thì lại thấy khó nghĩ vô cùng a!

“Bị khiển trách thì làm sao chứ? Ta lại muốn xem rốt cuộc là ai đang ở sau những chuyện này mà nếu không mà tạo nên động tĩnh gì đó ra hồn thì làm sao mà nhử rắn ra khỏi hang được chứ?”

Lời của Brant lại làm cho Kasha hết đường mà chặn lại được nữa.

Thực ra cũng không chỉ riêng Artha là người theo dõi nơi đây mà người của tổ dị biệt thì cũng đang hoài nghi với nhà máy rượu.

Chỉ là không như kiểu mà Artha lại ra mặt điều tra kia mà khi nào bọn họ có việc gì đó mà cần đi đến các thị trấn khác để làm nhiệm vụ, bọn họ đều đi khắp các nơi để tìm hiểu xem có chỗ nào có bán rượu hoa hồng không.

Mà đã lâu đến vậy rồi nhưng mà họ cũng chỉ nghe là mỗi tháng sẽ có một chuyến xe hàng từ bên ngoài đi vào và mang hết số rượu đó sản xuất được đi ra bên ngoài thôi.

Mà dù là cho người đi theo xe hàng đó thì cũng không hiểu vì sao cứ toàn bộ bị lừa cho quay mòng mòng hết mà lạc ra khỏi tuyến đường đó.

Ngay cả Brant tự mình đi theo dõi mà kết quả cuối cùng cũng y hệt, chỉ là hắn ta kiên trì mà đuổi theo ở một quãng đường dài hơn chút rồi sau đó cuối cùng lại đánh mất tín hiệu của hắn ta ở tuyến đường nào đó đi xuyên qua rừng.



Còn những cấp cao ở nhà máy rượu thì lại chẳng hề ghé qua thị trấn Conice chút nào mà cả đến khi xây nhà máy thì cũng chỉ nhờ cậy thị trưởng lo liệu ra mặt giúp cho mình.

Vậy nên điều đó lại càng làm cho hoàn cảnh đằng sau của nhà máy rượu càng thêm bí ẩn và khó mà lường trước.

Cái c·hết của Artha không chỉ làm cho họ cảm thấy áy náy mà kết cục của hắn cũng tựa như lời cảnh cáo đối với người có cùng chí hướng với mình——

Là đừng nên can thiệp vào những chuyện mà bản thân không nên đụng đến.

Bây giờ, thì biển hoa này lại không còn là thứ mà quan trọng đối với nhà máy rượu đó mà còn liên quan đến cả đám người áo đen nguy hiểm này nữa.

Brant do đó đã làm những gì mà hắn ta đã nghĩ đến từ lâu.

Cháy trụi hết đi cho ta!

“….. Artha mà vẫn còn sống chắc chắn hắn cũng muốn làm như vậy.”

Kasha trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng.

“Hắn ta cứ luôn theo dõi điều tra chuyện của nhà máy rượu mà đến bây giờ lại đột ngột mà t·ự s·át như thế này thì đằng sau đó chắc chắn là có nguyên do đó, ngươi gây nên chuyện này mà sợ là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng chắc là ngươi rồi đấy.”

Kasha cảnh báo Brant.

“Ha, mà nếu mà ta thấy sợ rồi thì chắc đã cởi bộ cảnh phục này ra từ lâu rồi đấy.”

Fane thấy trước mặt thì cả hai người này còn đang tâm trạng mà trêu đùa, tiếc thương cho sự ngây thơ của họ.

Bọn họ cũng không hề hiểu bản thân họ đang đi ngược lại với thứ gì nữa.

Còn không đề cập đến tên khó xơi Tạ Kỳ kia, còn với danh phận là một tên tù nhân cấp C mà đã có thể gom góp lại được một tổ chức đến vậy rồi.

Chắc chắn không chỉ đối mặt với tên thần minh trong phó bản này có thể hô phong hoán vũ, còn vung một tay mà đập c·hết người thôi đâu.



Ngay cả đến người với thân phận tù nhân cấp A như mình mà cũng không hề nghĩ tới sẽ đối đầu trực diện với Ngài thì còn đám npc này thì sao nữa chứ?

Nghĩ đến đây thì Fane lại một lần nữa suy tính về nhiệm vụ của bọn họ.

Nhìn theo một hướng tích cực thì cho dù là độ khó của nhiệm vụ của phó bản cấp A thì nó cao như thế nào cũng không hề nói là bắt bọn họ đi tìm đến c·hết được.

Mà có vẻ trong chỗ lựa chọn có vẻ là cửa c·hết kia, thì vẫn có những phương thức khác để né tránh đi.

Mà khoảng cách của đẳng cấp giữa các vị thần với đám tù nhân lại lớn đến như vậy, hệ thống không thể nào bắt họ giao đấu trực diện được.

Vậy có nghĩa là nhiệm vụ cuối cùng của họ là…..

Fane lại nhớ ra đến những câu mà Tạ Kỳ đã nói ở tối hôm qua.

‘Thần Khải đã giáng xuống… khiến cho thế gian…biết đến…. tên của Mẫu Thần…..’

Chẳng lẽ nào là….

Là sẽ phải ngăn chặn việc Mẫu Thần truyền bá đức tin kia trên thế gian sao?

Hay lại là một mức độ cao hơn…..

Ngăn cản Mẫu Thần giáng xuống?

Fane liền đưa hai bàn tay đang bị còng lại mà áp lên môi rồi bắt đầu chà lên nó không ngừng.

‘Nếu mà là như vậy, thì Tạ Kỳ là……cố ý để cho ta biết?’

‘Nhưng mà tại sao chứ? Lẽ nào hắn ta muốn ta ngăn chặn lại chính bản thân mình hay sao?’

‘Nhưng sao mà không nói thẳng luôn được? Có thể là do đang bị những thứ gì đó ràng buộc khiến hắn ta không thể nói thẳng được suy nghĩ của bản thân mình với chúng ta chăng?”

‘Nếu thật là như thế này, thì chúng ta đã không còn nhiều thời gian rồi!’

Mắt của Fane liền phát sáng rồi cảm thấy toàn thân thông suốt.

“Ngài Brant này…. thưa ngài tổ trưởng!”

“Ơ? Ý ngươi là đã quyết định sẽ tự thú rồi hay sao?”

Fane mỉm cười nói: “Tất nhiên là rồi, ta sẽ nói hết cho ngươi tất cả mọi chuyện.”

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com