Bình thản đáp:
“Ta bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ, tham lam, tư lợi, có thù tất báo, chẳng chịu thiệt bao giờ, cũng chẳng kính già yêu trẻ. Cái gọi là đoan trang, ôn hòa, không tranh không giành, đều chỉ là giả vờ. Tạ Chiêu Du mà ngươi từng quen biết, vốn khác xa bản tính thật của ta. Ngươi nghĩ… chúng ta còn có thể hay sao?”
Khâu Chi Nguyên không lập tức đáp lời ta.
Hắn tự mình rõ, hắn có một vị mẫu thân rất giỏi gây chuyện.
Những năm đầu, ta từng vì hắn mà hạ mình lấy lòng.
Nay lời đã nói ra, về sau cho dù ta và hắn có thật sự ở bên nhau, nếu mẫu thân hắn dám tìm ta gây sự, ta ắt dám chặt đứt móng vuốt của bà ta.
So với việc sau này nhìn nhau mà sinh lòng chán ghét, chi bằng nhân lúc còn có chút tình cảm, nên sớm quên nhau ở chốn nhân gian đi thì hơn.
Hoàng hậu và phủ Quốc công sụp đổ nhanh như vậy, ta và Tạ gia cũng coi như đã ra sức không ít.
“Tạ Chiêu Du, ta tới đón nàng rồi.”
Mấy đứa trẻ vừa thấy phụ thân chúng, nụ cười trên mặt liền thu lại, cung kính hành lễ, lạnh nhạt không chút tình cảm, khẽ gọi một tiếng:
“Phụ thân.”
Bọn nhỏ không thân thiết với hắn, Sở Thiên Lang căn bản cũng chẳng để ý.
Hắn phất tay nói:
“Mau đi thôi, cữu cữu các con còn đang chờ ngoài kia.”
Vài đứa nhỏ quay đầu nhìn ta, không nỡ rời:
“Mẫu thân…”
Ta dịu giọng đáp:
“Ta ở ngay trong kinh thành, sau này muốn gặp bất cứ lúc nào cũng có thể gặp. Mau đi đi, đừng để cữu cữu các con phải chờ lâu.”
“Vâng.”
Chúng hành lễ, rồi đi ra ngoài.
Ban đầu bước đi chậm rãi, sau vài bước liền chạy vội.
Ta nhìn sơ cũng thấy được, lòng chúng sớm đã như tên lìa cung, mong muốn được nhanh chóng rời đi.
“Tạ Chiêu Du, nàng nói xem, nếu ta và nàng sớm ngày quen biết, thì con cái chúng ta nay liệu có phải cũng đã lớn thế này rồi chăng?”
Ta dừng bước, từ trên xuống dưới đánh giá Sở Thiên Lang, chán ghét nói:
“Ngươi là cầm thú sao?”
“Ngươi nên biết, ngươi lớn hơn ta mười tuổi. Khi ngươi đội mũ trưởng thành, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Có điều, lần đầu tiên ngươi thành thân, ta từng theo đại tẩu đi ăn tiệc cưới đó.”
Đại tẩu bên nhà mẹ đẻ với Quốc công phủ cũng có chút thân thích.
Mười tuổi, ta rất thích ra ngoài, hễ là yến tiệc, bất kể hỉ hay tang, chỉ cần có thể đi, ta đều muốn đi.
“Vậy rượu mừng có ngon không?” – Sở Thiên Lang ngốc nghếch hỏi.
“Yến tiệc nào mà chẳng ngon chứ. Hơn nữa khi ấy ngươi còn chưa mang tiếng xấu xa…”
“Tổ tông của ta ơi, xin nàng đừng nói nữa, vốn chẳng phải chuyện gì vẻ vang.”
Vừa ra khỏi thiên lao, ba vị ca ca ta đã đứng thành hàng, thấy ta liền mừng rỡ hẳn lên.
Tam ca chạy lại trước tiên, hất văng Sở Thiên Lang sang một bên:
“Tiểu muội, chúng ta về nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đại tẩu đã dặn hạ nhân nấu sẵn nước lá bưởi, chuyên để trừ tà, xua đuổi vận rủi.”
“Về sau ta và muội tránh xa những kẻ xui rủi, chuyện xui rủi thì càng phải né cho xa.”
Vừa bước vào cửa, mẫu thân đã ôm chặt lấy ta mà khóc một trận.
Đợi đến khi ta tắm gội bằng nước lá bưởi, ăn uống no say, mấy đứa cháu trai, cháu gái liền líu ríu gọi ta không ngớt.
“Để cô cô các con yên ổn ngủ một giấc, các con theo tổ mẫu đi chơi nào.”
Bọn trẻ được dẫn đi, màn giường buông xuống, cửa phòng cũng được khẽ khàng khép lại.
Trong góc, lò hương đang tỏa ra mùi hương giúp giấc ngủ an lành.
Ta khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Tiếng chuông bỗng vang lên, ta lập tức mở mắt.
Khẽ gọi:
“Người đâu.”
“Tiểu thư, Hoàng thượng băng hà rồi. Tướng quân cùng ba vị thiếu gia đã tiến cung.
Phu nhân sai nô tỳ đến bẩm báo với người, những vật rực rỡ diễm lệ trong phòng đều phải thu dọn hết.”
Ta phất tay, để các nha hoàn tự lo thu dọn, chẳng cần hỏi ý ta.
Chuyện triều chính, ba vị tẩu tẩu và mẫu thân vốn không thể xen vào, có hỏi cũng chẳng được gì.
Chỉ có thể sai Thanh Bình ra ngoài dò la tin tức.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Các phủ đều nghiêm phòng cảnh giới, hạ nhân trong nhà cũng bị cấm đi lại bừa bãi.”
Thái tử đăng cơ là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, nhưng vẫn phải đề phòng cẩn thận, lỡ như có kẻ nào cùng đường mà liều lĩnh.
Phụ thân, huynh trưởng đều không ở nhà, rất nhiều việc ta phải bàn cùng ba vị tẩu tẩu.
Họ lo việc trong, ta lo việc ngoài, nhất định phải khiến phủ Tướng quân như chiếc thùng sắt kín kẽ, không để phụ thân và các huynh trưởng phải vướng bận phía hậu phương.
Liên tiếp mấy ngày sau, trong cung mới truyền ra tin tức:
“Thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ!”
“Thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ!”
Ta nhìn mẫu thân cùng các tẩu tẩu hoan hỉ mà cười.
Khẽ thở ra một hơi.
Chỉ bởi ta là nữ nhi, bất kể thông minh đến đâu, năng lực thế nào, rất nhiều chuyện chớ nói can dự, ngay cả tư cách đứng ngoài quan sát cũng không có.
Chỉ có thể ở nơi khuê phòng này, nóng ruột chờ đợi.
Nữ tử luôn phải vì chồng, vì con, vì con cháu đời đời nối tiếp…
Ta không khỏi nghĩ, chẳng lẽ về sau cũng chỉ sống những ngày tháng như thế hay sao?
Vì một nam nhân, liệu có đáng chăng?
Ngay khoảnh khắc ấy, Khâu Chi Nguyên ở trong lòng ta — đã chẳng còn chút giá trị nào nữa.
Thái tử đăng cơ, có gia tộc theo đó mà vinh hiển, cũng có gia tộc bị tịch thu gia sản, lưu đày viễn xứ.
Sở Thiên Lang, với công lao phò trợ Thái tử, được ban thưởng chẳng ít.
Hắn tuy ngu dại, nhưng chiếm được tín nhiệm của Tân quân, thay Tân quân làm việc, một thời phong quang vô hạn.
Sau khi tin ta và hắn hòa ly truyền ra, không ít gia tộc dõi mắt về phía Sở Thiên Lang, cho dù hắn đã cưới vợ bốn lần, thiếp thất, thông phòng trong hậu viện nhiều vô số.
Những nhà ấy căn bản chẳng đoái hoài tới hạnh phúc của con gái, chỉ muốn kết thân với Sở Thiên Lang, từ cuộc hôn sự này mà mưu cầu lợi ích.