Bước tới tủ lục lọi một hồi, ta tìm được một lọ thuốc trị bỏng.
Ngoảnh lại đã thấy Sở Thiên Lang ôm bộ nội y đỏ thẫm che tạm, rón rén dịch về phía cửa.
“Ngươi định chạy?”
“Không, không… chỉ là… ta đau quá…”
Hắn lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
Ta ném lọ sứ xuống trước mặt hắn:
“Khuyên ngươi đừng có giở trò trước mặt bà cô ta đây, nếu không, ta có thừa sức lực và thủ đoạn để trị ngươi đấy.”
Sở Thiên Lang liên tục gật đầu cam đoan.
Hắn nhặt lọ sứ, nép vào góc bên ngọn hồng chúc mà bôi thuốc, thỉnh thoảng lại rít lên vài tiếng đau đớn.
Hắn thì tạm không dám làm loạn nữa, nhưng đám tiểu thiếp của hắn lại bắt đầu giở trò.
Kẻ thì nói tim đập dồn dập, mất ngủ, sai nha hoàn tới mời.
Kẻ thì bảo con cái ốm đau, cũng sai nha hoàn tới mời.
Liên tiếp bốn năm nha hoàn vào viện, nhưng hễ bước chân qua cửa, ta đều bảo Thanh Bình dẫn người bịt miệng, trói lại, quẳng sang chỗ lão ma ma kia cho có bạn.
Cho đến khi ta ngủ say, Sở Thiên Lang vẫn không dám hé môi nói một lời.
Cũng chẳng dám đặt lưng lên giường ngủ, chỉ biết ngoan ngoãn tìm một góc trải chăn nằm dưới đất, thở cũng nhẹ như mèo.
Sáng hôm sau, ta nhìn tấm bố trắng trên giường, vẫy tay gọi Sở Thiên Lang:
“Lại đây.”
Hắn lập tức hiểu ý, tự rút d.a.o nhỏ rạch ngón tay, nhỏ m.á.u lên vải, rồi ngẩng lên nhìn ta lấy lòng.
Ta chê hắn bẩn thỉu, bữa sáng ai nấy tự ăn phần của mình.
Chỉnh trang xong, ta theo lễ vào chào Quốc công gia và Quốc công phu nhân, tiện thể làm quen với những người khác trong phủ.
Vì đau, Sở Thiên Lang bước đi vừa chậm vừa kỳ quái.
Thế tử gia này trong phủ Quốc công dường như chẳng có bao nhiêu uy tín, bọn nha hoàn, bà tử, tiểu tư thấy thế thì ghé tai cười lén.
Ta hơi ngẩng cằm ra hiệu cho Thanh Bình, bảo nàng ghi nhớ hết những kẻ đó.
Đến lúc đó ta sẽ lấy đám người này mà khai đao trước.
Thanh Bình khẽ gật đầu.
Nàng vốn nổi tiếng nhớ dai, liếc qua là nhớ, bản lĩnh ấy không ai sánh được.
“Phụ thân, mẫu thân, con dâu mới của hai người đã tới.”
Giọng nói vừa khéo vừa làm bộ nũng kia lại chan đầy ý giễu cợt.
Nàng là thê tử của Sở Thiên Kiêu – nhị đệ của Sở Thiên Lang, con trai đích của Quốc công phu nhân, cùng cha khác mẹ với Sở Thiên Lang.
Khác với danh tiếng bại hoại của Sở Thiên Lang, Sở Thiên Kiêu lại nổi tiếng là người cầu tiến, ai gặp cũng khen.
Ta ngoảnh đầu liếc sang tên ngốc bên cạnh, liền chán ghét mà ngồi xa thêm một chút.
“Kính mời phụ thân dùng trà, mẫu thân dùng trà.”
“Ừ, từ nay giao Thiên Lang cho con, là thê tử, con phải dạy nó biết phấn đấu, đừng cả ngày lẫn đêm lăn lộn với đám bạn bè xấu…”
Quốc công gia thật biết nói đùa.
Ông làm cha, dạy dỗ mấy chục năm còn không khiến Sở Thiên Lang nên người, thế mà lại muốn đem cái của nợ này giao cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân, con dâu tài hèn học kém, e là…”
“Nhi tử xin nghe lời phụ thân dạy bảo, sẽ khắc khổ tiến thủ, sớm ngày gánh vác tương lai và đưa phủ Quốc công lên một tầm cao mới.”
Tên ngốc này…
Còn mơ đưa phủ Quốc công “lên một tầm cao mới” cơ đấy.
Với cái dáng vẻ ngu xuẩn này, kéo cả phủ xuống địa ngục còn nhanh hơn.
Quốc công phu nhân nở nụ cười gượng gạo, khen vài câu lấy lệ rồi bảo chúng ta đứng dậy.
Sau khi lần lượt hành lễ dâng trà với trưởng bối của nhị phòng, tam phòng, tứ phòng, đến lượt đồng bối dâng trà cho chúng ta.
Thê tử của Sở Thiên Kiêu cười khúc khích, lấy cớ ta tuổi còn nhỏ, nói rằng nàng gọi “tẩu tẩu” không thuận miệng, xin phép gọi ta là “Chiêu Du muội muội” có được không.
Những người khác cũng phụ họa theo.
Ta giữ sắc mặt bình thản, quay sang Quốc công gia, nghiêm túc hỏi:
“Phụ thân, Hoàng thượng còn nhỏ hơn người vài tuổi, vậy người quỳ xuống gọi Hoàng thượng, hay gọi ‘muội phu’?”
Hoàng thượng dám nhận sao? Quốc công gia dám gọi sao?
“Hỗn láo!” – Quốc công gia quát lớn.
Nụ cười trên mặt bọn họ lập tức đông cứng.
Sở Thiên Kiêu liền bước ra xin lỗi:
“Đại tẩu, đều là do ta chưa dạy dỗ thê tử chu toàn, mong đại tẩu rộng lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân, đừng so đo với nàng ấy.”
Muốn đội mũ cao cho ta sao?
“Ta tất nhiên sẽ không so đo với họ, dù sao ta là Thế tử phi, nữ chủ nhân tương lai của phủ Quốc công. Họ không hiểu quy củ, ta lại không thể giống họ. Nếu họ không quen gọi ta là đại tẩu, muốn khách sáo xa cách, vậy thì cứ gọi là Thế tử phi, sớm ngày quen đi, để sau này khỏi vì ta tuổi nhỏ mà quên mất cả lễ nghi tôn ti.”
Giọng ta không cao, nhưng từng chữ lại như gõ mạnh vào lòng mỗi người có mặt.
Ta là đích nữ của phủ tướng quân, mấy đời tổ tông của nhà họ Tạ chưa từng xuất hiện kẻ hèn nhát.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta có thể giả bộ hiền hòa lương thiện, không tranh không giành, nhưng tuyệt đối không thể vì tuổi nhỏ mà bị chèn ép.
Trước đó khi dâng trà, chỉ cần khom lưng là đủ.
Còn bây giờ… ắt phải quỳ xuống trước ta.
Ai bảo Hoàng thượng đã sắc phong, xác nhận thân phận Thế tử cho Sở Thiên Lang, khiến ta được nhờ chồng mà vinh hiển.
Quốc công gia ngồi nghiêm túc, không nói lời nào.
Quốc công phu nhân mặt mày lạnh lùng, nụ cười gượng gạo:
“Lễ nghi tôn ti không thể bỏ, các ngươi quỳ xuống dâng trà đi.”
Họ dám quỳ, ta tất dám nhận.
Sở Thiên Lang đắc ý, khi nhận chén trà còn nháy mắt trêu chọc ta.
Những ánh mắt bất mãn, oán hận xung quanh, hắn mù đến mức không hề nhìn thấy.
“Thu xếp đi, vào cung tạ ơn thôi.” – Quốc công gia nói xong liền đứng dậy rời đi.
Gia chủ vừa đi, bọn lắm lời lập tức bắt đầu mỉa mai, châm chọc.
Quốc công phu nhân chỉ khoanh tay lạnh mắt đứng nhìn, không hề ngăn cản cũng chẳng quát mắng.
“Đi thôi, đi thôi, người ta là Thế tử phi, chúng ta nào dám đắc tội.”
“Thế tử gia, mấy vị thẩm thẩm nói ‘về nhà’ là rời phủ Quốc công để về nhà riêng của họ sao?”