Theo ta được biết, mấy huynh đệ của Quốc công gia đã sớm phân gia, nhưng mấy phòng này vẫn cứ bám lại chưa chịu dọn đi, ra ngoài vẫn tự xưng là người của phủ Quốc công.
“Đúng rồi, mấy vị thẩm thẩm là về nhà riêng phải không?” – Sở Thiên Lang vô cùng nghiêm túc và nhiệt tình nói – “Mấy vị thẩm thẩm, lúc dọn nhà nhớ báo một tiếng, cháu nhất định sẽ tới giúp.”
Khi ta cùng Sở Thiên Lang rời khỏi đại sảnh, vẫn còn nghe thấy có người tức tối nói:
“Đại tẩu, tẩu xem con tiện nhân này, mới vào cửa ngày đầu tiên đã cậy thế ép chúng ta, về sau phủ Quốc công này còn chỗ cho chúng ta đứng sao?”
So với những trận đấu khẩu trong phủ Quốc công, Hoàng hậu nương nương quả thật ôn hòa và hiền từ hơn nhiều.
Người khen ta là hổ nữ tướng môn, lại ban thưởng không ít, cuối cùng mới dặn ta hãy quản lý Sở Thiên Lang cho tốt.
“Thái tử điện hạ giá đáo—”
Nụ cười trên môi Hoàng hậu thoáng chững lại, rồi lập tức nở nụ cười lại, quay đầu nhìn ra cửa.
Thái tử – con trai của Tiên Hoàng hậu.
Giống như Sở Thiên Lang, cũng mất mẹ từ nhỏ, kế mẫu chấp chính.
Quốc công phu nhân đã nuôi Sở Thiên Lang thành kẻ bỏ đi.
Hoàng hậu cũng có con ruột của mình.
Năm xưa, Quốc công phu nhân và Hoàng hậu vốn là đôi bạn khuê phòng.
Trớ trêu thay, Tiên Hoàng hậu và Tiên Quốc công phu nhân cũng là chỗ thâm giao, lại lần lượt qua đời cách nhau chẳng bao lâu.
Thật sự… quá trùng hợp.
Ta liếc sang Sở Thiên Lang bên cạnh — vốn uể oải mềm nhũn, thế mà lúc này lại từ từ ngồi thẳng lưng.
“…”
Lão thiên gia ơi.
E là ta vừa phát hiện ra một bí mật tày trời.
Khác hẳn với sự giả tạo của Quốc công phu nhân đối với Sở Thiên Lang, Hoàng hậu và Thái tử mới thực sự là mẫu từ tử hiếu.
Thậm chí đến cả Ngũ hoàng tử về sau còn từng nói, vị con trai ruột kia cũng chẳng được Hoàng hậu sủng ái bằng Thái tử.
Khi rời khỏi cung Vị Ương, ta ngoái đầu nhìn về phía đài cao không xa.
Đúng lúc bắt gặp Thái tử đang đứng nơi mép đài, ánh mắt hướng về phía ta.
Phụ thân ta nắm binh quyền.
Ba vị huynh trưởng đều giữ chức vụ trọng yếu, còn ta… cũng thành miếng bánh thơm ai cũng muốn giành.
“Thế tử gia, Thế tử phi, Quý phi nương nương có lời mời.”
Quý phi sinh ra Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Đại công chúa và Nhị công chúa.
Ta vốn tưởng nàng sẽ gây khó dễ, ai ngờ ngoài việc ban thưởng một đống đồ quý giá, thì chỉ bảo chúng ta rời đi.
Thục phi, Đức phi cùng các phi tần khác cũng đều như thế.
Chuyến vào cung này, thu hoạch của ta không hề nhỏ, khiến Sở Thiên Lang đỏ mắt ganh tỵ.
Mấy lần định mở miệng xin xỏ, nhưng chỉ cần ta liếc một cái, hắn liền ngậm miệng ngay.
Về đến phủ Quốc công, Thanh Khê nhỏ giọng bẩm báo bên ngoài viện có kẻ lén lút rình mò.
“Hẳn là tới dò la tin tức về mấy nha hoàn, bà tử kia, mặc kệ chúng.”
Ta cũng chẳng đánh đập, càng không g.i.ế.c bọn họ.
Chỉ cứ giam lại, đợi đến khi chủ nhân của họ mang bạc tới chuộc.
Ta bảo Thanh Khê tra xét lại chuyện của Sở Thiên Lang.
Bị bỏng vì sáp nến ở chỗ hạ thân, chắc chắn là đau, nhưng hắn lại không hề tỏ ra.
“Có khả năng kẻ này đã lừa gạt tất cả mọi người.”
Thanh Khê khẽ gật đầu, rồi lui xuống.
Đám con cái, thiếp thất của Sở Thiên Lang kéo nhau tới dâng trà, đông nghịt một gian phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Mẫu thân, xin mời dùng trà.”
Đám đích tử, đích nữ thì co ro sợ sệt, cẩn trọng từng chút.
Đám con thứ lại có di nương che chở, ngược lại càng gan dạ.
Thiếp thất nào được sủng thì vênh váo, kẻ không được sủng thì ngoan ngoãn hiền lành.
“Thế tử gia.”
“Ta đây, ta đây.”
“Khế ước bán thân của những di nương và nha hoàn này đâu?”
Sở Thiên Lang khựng lại:
“Có người thì không có, có người hình như ở chỗ mẫu thân ta, có người thì tự giữ.”
Ta đối với đám di nương này vốn chẳng có cái gọi là “nữ nhân không làm khó nữ nhân”.
Ai biết thân biết phận thì ta không động đến.
Còn ai dám khiến ta không vui, ta cũng sẽ không để yên cho họ.
Bất kể họ là người của ai, là tai mắt của ai, là gián điệp của ai — chỉ cần thiếp thất được phép mua bán, ta liền có thể nắm trong tay quyền sinh quyền sát.
Ta bảo Thanh Bình đến chỗ Quốc công phu nhân lấy khế ước bán thân của họ.
Không lâu sau nàng đã quay về, đưa cho ta một xấp giấy.
Có người mạnh dạn mở miệng xin lại nha hoàn của mình.
“Một trăm lượng bạc tiền chuộc, đưa bạc thì mang người về. Không chuộc thì ta chỉ có thể đem họ bán rẻ đi thôi.”
Vài nha hoàn lập tức được chuộc về.
Chẳng bao lâu, Quốc công phu nhân đã hay tin, liền sai đại nha hoàn bên cạnh mang một trăm lượng bạc tới chuộc người.
“Di nương của ai cũng một giá, nhưng ma ma bên cạnh phu nhân thì phải gấp đôi. Ta cũng không lấy nhiều, năm trăm lượng thôi.”
Đại nha hoàn lập tức bảo tiểu nha hoàn cùng quay về lấy bạc.
Thì ra ma ma ấy là nhũ mẫu của Quốc công phu nhân.
Xem ra bạc này ta lấy vẫn còn ít.
“Nương tử…”
Sở Thiên Lang nhìn chằm chằm vào đống ngân phiếu trên bàn, ánh mắt như sắp dính chặt vào đó.
“Nương tử hôm nay thu hoạch không ít, có thể cho vi phu chút bạc tiêu xài không?”
Một tên ăn chơi mà cũng thiếu bạc sao?
Sở Thiên Lang bắt đầu tuôn lời than thở như trút đậu:
“Ta nghèo lắm, mỗi tháng chỉ được chút bạc tiêu xài, nhét kẽ răng còn chẳng đủ.”
Ta hỏi hắn:
“Thế còn hồi môn của mẫu thân ngươi đâu?”
“Không còn nữa.”
Hồi môn của ba thê tử trước, hắn cũng đã tiêu sạch sẽ.
Thật hết chỗ nói.
Còn ta thì xui xẻo trở thành kẻ thứ tư — đúng là vận đen đủ đường.
“Bạc của ta thì ngươi đừng mơ, nhưng ta có thể chỉ cho ngươi vài con đường sáng.”
Con đường sáng mà ta chỉ cho Sở Thiên Lang… chính là bảo hắn đến ngân trang vay bạc.
“?”
“Ngươi cứ đến ngân trang của cháu trai bên nhà mẹ đẻ Quý phi, đảm bảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Tuy lãi suất hơi cao, nhưng cuối cùng cũng chẳng phải ngươi trả.”
Cùng lắm thì bị Quốc công gia đánh cho bán sống bán chết.
Nhưng bạc đã vào tay, bị ăn một trận đòn cũng quá xứng đáng.