Tạ Chiêu Du

Chương 5



“Thế con đường thứ hai là gì?”

 

“Trong phủ Quốc công chắc chắn có không ít bảo vật, tùy tiện lấy một món đem ra ngoài cũng đáng một khoản bạc lớn.”

 

Sở Thiên Lang trợn tròn mắt.

 

Hắn đi vòng vòng trong phòng mấy lượt rồi lại hỏi:

 

“Thế con đường thứ ba là gì?”

 

Đã thành tâm hỏi, ta sao lại keo kiệt giấu nghề được.

 

“Không ít thương nhân muốn bám vào quyền quý để tìm chỗ dựa. Ngươi có thể kết giao với họ, nhận chút lợi lộc, bạc chẳng phải sẽ chảy ào ào vào túi ngươi sao?”

 

Trong mắt Sở Thiên Lang đã tràn đầy tính toán và háo hức thử sức.

 

“Nương tử, nàng đã vất vả cả ngày, ta sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.”

 

Nói xong, hắn lập tức rảo bước rời đi, không chút chần chừ.

 

Thanh Bình cau mày:

 

“Tiểu thư, Thế tử gia sẽ chọn cách nào?”

 

Ta bật cười ha hả:

 

“Tất nhiên là chọn cả ba. Ăn một trận đòn, nhưng đổi lại vơ được ba mối bạc lớn. Chỉ có kẻ ngốc mới chọn một trong ba.”

 

Sở Thiên Lang có ngốc không?

 

Ta cảm thấy hắn không ngốc.

 

Chẳng qua trước đây không nghĩ ra những cách này, là vì lễ nghĩa liêm sỉ đã ăn sâu bén rễ.

 

Nhưng ta đã chọc thủng lớp vỏ đó rồi.

 

Hoàng hậu nương nương phá chuyện hôn nhân của ta, ta chỉ báo thù đôi chút, nào có gì quá đáng.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta chỉ không ngờ, bữa tối của ta lại tệ đến mức…

 

Mang cho chó, chó cũng chẳng thèm.

 

“Thanh Bình, bảo người bưng lên, theo ta đi.”

 

Ta không đi tìm Quốc công phu nhân, mà đi tìm Quốc công gia.

 

Chúng muốn ta nuốt cục tức này ư?

 

“Phụ thân, đây là chút lòng hiếu thảo của con dâu.”

 

Quốc công gia nhìn mấy đĩa cơm thừa canh cặn.

 

Ông vẫn điềm nhiên khen ta có hiếu, rồi sai người đến thư phòng lấy mấy bức họa tặng ta.

 

“Phụ thân cứ từ từ thưởng thức, con xin cáo lui trước.”

 

Còn việc ông ta trút giận lên ai, ai bị trách phạt, ta không bận tâm.

 

Bởi chỉ nửa khắc sau, một bàn thức ăn phong phú đã được bày trước mặt ta.

 

Quản gia tới nói, vài ngày nữa sẽ cho sửa một gian tiểu trù phòng trong viện của ta.

 

Sở Thiên Lang thì không về.

 

Mèo có đường của mèo, chuột có lối của chuột.

 

Hắn tuy là đồ bỏ đi, nhưng cũng có vài kẻ bằng hữu bỏ đi như mình.

 

Ba tên thợ da, vượt xa Gia Cát Lượng.

 

Ta tưởng hắn sẽ không cùng ta về nhà mẹ đẻ, ai ngờ hắn lại vác đôi mắt thâm quầng, ngáp liên tục mà tới.

 

Phụ thân, mẫu thân nhìn dáng vẻ ấy của hắn, liền lo lắng cho ta.

 

“Mẫu thân yên tâm, con sống rất tốt, một chút ấm ức cũng không có.”

 

Ta vốn là kẻ bụng dạ hẹp hòi, chuyện gì cũng chịu, chỉ không chịu thiệt; có thù thì nhất định chờ dịp thích hợp mà trả.

 

Sở Thiên Lang bỗng dưng trở nên giàu có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mỗi lần hồi phủ đều mang cho ta nhiều thứ quý giá.

 

Lần nào ta cũng vui vẻ nhận lấy.

 

Những ngày này, ta cũng không ngồi yên.

 

Từng chút từng chút một, lặng lẽ chuyển hết hồi môn của mình ra ngoài, để mọi người có cảm giác rằng Sở Thiên Lang đang lấy hồi môn của ta mua trang sức cho ta.

 

Chính vậy mới khiến bọn họ không mảy may cảnh giác hay nghi ngờ, Sở Thiên Lang rốt cuộc lấy bạc từ đâu.

 

Người trong phủ Quốc công sau lưng thì cười đến muốn rách miệng.

 

Thê tử của Sở Thiên Kiêu còn đích thân tới mỉa mai, ta chỉ đáp:

 

“Nhị đệ muội, nhị đệ có mua trâm ngọc vòng vàng cho muội không? Cái vòng tay này là Thế tử gia mang về hôm qua, ta bảo không cần, chàng ấy cứ khăng khăng nói ta đeo mới đẹp.”

 

“Thế tử gia cũng thật là, nhiều đến mức ta đeo chẳng hết.”

 

Điều duy nhất khiến ta bất ngờ là, nhà mẹ đẻ của ba người vợ trước của Sở Thiên Lang lại gửi thiệp mời ta tới chơi.

 

Ta cứ nghĩ họ sẽ nhờ ta chăm sóc con cái thật tốt, ai ngờ lại muốn đón lũ trẻ về nuôi dạy.

 

Dù chúng gọi ta là mẫu thân, nhưng ta không sinh ra chúng, ta cũng chẳng thể thật lòng đối đãi, thậm chí còn chẳng muốn nhìn mặt.

 

Về phần chúng sống thế nào, không đói, không rét, bệnh thì có đại phu, ngoài những thứ đó ra, ta chẳng dành thêm được chút tình cảm nào.

 

Ngoại tổ mẫu của lũ trẻ vừa nói vừa rơi lệ trước mặt ta:

 

“Mỗi lần nghĩ tới chúng còn nhỏ như vậy đã mất mẹ, tim ta lại đau nhói.”

 

Nhìn vào… quả thực cũng thấy xót.

 

“Chuyện này ta cũng không thể quyết định, các vị đã có lòng, vậy nên tìm Thế tử gia hoặc Quốc công gia mà nói.”

 

Ta mà đích thân tiễn bọn trẻ đi, thiên hạ ắt sẽ nói ta không dung nổi đích tử, đích nữ của thê tử trước.

 

Ta có thể không ra tay ngăn cản, nhưng bảo ta gánh tiếng xấu, thì ta tuyệt không nhận.

 

“Việc đón bọn trẻ, chúng ta đã bàn qua với Quốc công gia và Thế tử gia rồi, họ nói hoàn toàn để Thế tử phi định đoạt.”

 

Vậy tức là ta trở thành kẻ xui xẻo gánh tiếng xấu?

 

Bọn họ tưởng ta sẽ vì danh tiếng mà không dám gật đầu ư?

 

Đám trẻ này ở lại phủ Quốc công, sớm muộn gì cũng hỏng hết cả.

 

Chúng chẳng liên quan gì đến ta, nhưng lại là bảo bối mà mẫu thân chúng đã liều mạng sinh ra.

 

Ta sai người gọi Sở Thiên Lang về, hỏi hắn nghĩ thế nào về chuyện này.

 

“À… ta…”

 

Hắn suy nghĩ một hồi rồi đáp:

 

“Nương tử, nàng thấy sao?”

 

Nhìn bộ dạng hắn, e là ngay cả mấy đứa con bao nhiêu tuổi cũng không rõ.

 

“Sở Thiên Lang, chúng là huyết mạch của ngươi, là con của ngươi, không phải kẻ thù, cũng chẳng phải mèo chó mà chỉ cần cho ăn là xong. Ngươi nuôi không nổi chúng, thì để chúng tới nơi có thể nuôi dạy chúng.”

 

“Cuộc đời ngươi đã không ra gì, thì đừng để con cái ngươi tiếp tục đi lại vết xe đổ của ngươi — trở thành hạng bại hoại ai cũng khinh thường, thấy là muốn đánh.”

 

Sở Thiên Lang há miệng, định phản bác.

 

Cuối cùng lại chậm rãi ngồi bệt xuống đất, quay sang nhìn ta:

 

“Tạ Chiêu Du, có phải nàng khinh thường ta?”

 

Ta hỏi lại:

 

“Ngươi có gì đáng để ta coi trọng?”

 

“Văn không thành, võ không xong, cơn mưa từng dầm lên người mình, lại dội y nguyên xuống người con cái.”

 

“Súc sinh còn biết bảo vệ con mình.”

 

“Ngươi như vậy… còn chẳng bằng súc sinh.”