Sở Thiên Lang mấp máy môi, cúi đầu đầy hổ thẹn, thở dài nặng nề, cuối cùng mới nói:
“Ta biết nên làm thế nào rồi.”
Mấy đứa trẻ được chính Sở Thiên Lang đưa về nhà ngoại, nghe nói còn mỗi đứa được cho một trang viên.
Có sản vật từ trang viên, bọn chúng cũng có chút bạc trong tay.
Quốc công gia sợ người ta dị nghị, lại dặn Quốc công phu nhân mỗi tháng phải cấp đủ bạc tiêu, quần áo bốn mùa không được thiếu.
Cái chứng mù mắt, điếc tai trước kia của bọn họ bỗng chốc “khỏi” hẳn.
Bên ngoài lời ra tiếng vào không ít, chuyện gì cũng có người bàn tán.
Phụ thân, mẫu thân thì hoàn toàn ủng hộ việc để bọn trẻ về nhà ngoại, ít nhất ở đó chúng sẽ được chăm sóc và dạy dỗ chu đáo; dù là đối với sự trưởng thành hay tương lai của chúng, đều lợi nhiều hơn hại.
Hai người còn khuyên ta đừng bận lòng vì mấy lời đồn.
Còn ta, thực sự chẳng có thời gian để phiền muộn — bởi Khâu Chi Nguyên đã đoạt giải đầu trong kỳ thi Hội; mùa xuân năm sau, nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ là tân Trạng nguyên.
Trong lòng ta ít nhiều vẫn có chút chua xót.
Mấy ngày liền chẳng buồn ăn uống, bèn sai người thu xếp để ra trang viên ở quê tạm lánh một thời gian.
Sở Thiên Lang theo sau Thái tử bước vào tiểu viện nơi ta ở, ta chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Thái tử muốn ta khuyên phụ thân nghiêng về phe mình.
“Đợi khi điện hạ thành công, cho ta và Thế tử gia hòa ly, thì nhà họ Tạ ta sẽ toàn tâm toàn ý vì ngài.”
Sở Thiên Lang quýnh lên, liên tục kêu:
“Điện hạ, điện hạ, xin hãy nghĩ lại, xin hãy nghĩ lại.”
Thái tử vỗ vai hắn, khuyên nhủ:
“Các ngươi vốn không cùng một đường, sao không cho nhau một lối thoát?”
“Nhưng ta…”
Sở Thiên Lang nhìn ta, thấy sắc mặt ta lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn nhạt nhòa.
Không có ghét bỏ, cũng chẳng có ưa thích — chỉ như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Phải rồi, chúng ta vốn không cùng đường.”
“Đợi khi đại nghiệp của điện hạ thành, ta sẽ viết hòa ly thư.”
Ngày Khâu Chi Nguyên đỗ đầu bảng, cưỡi ngựa diễu phố, ta thấy lưng hắn thẳng tắp, khí thế hiên ngang.
Hắn ngẩng mắt nhìn lên lầu hai, tất nhiên cũng trông thấy ta.
Ta mỉm cười với hắn, hắn lập tức đỏ hoe vành mắt, mãi cho đến khi đôi mắt ngấn lệ tràn đầy.
Kinh thành rất lớn, muốn gặp nhau đâu dễ.
Nhưng cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức ta biết hắn vẫn thường đi ngang qua phủ Quốc công.
Mẫu thân hắn mấy lần định chọn cho hắn một tiểu thư danh giá, các tiểu thư khuê các hắn đều từ chối, thậm chí còn buông lời cứng rắn — nếu còn ép nữa, hắn sẽ xuống tóc đi tu.
Giờ hắn đã là tân trạng nguyên, danh tiếng như mặt trời ban trưa.
Còn ta, vẫn đang chìm trong vũng bùn.
Hắn có thể phản kháng một thời, nhưng chưa chắc có thể phản kháng cả đời.
E rằng… chúng ta thực sự sẽ bỏ lỡ nhau.
Khi Sở Thiên Lang say khướt xông vào, ta đang đứng bên cửa sổ, nhấp nháp chén rượu.
Ta nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi dời tầm mắt.
“Tạ Chiêu Du, ánh mắt nàng là sao vậy? Ta lúc nào cũng nghĩ đến nàng, cái gì tốt cũng đều để cho nàng trước.”
“Nàng thật vô tình, đã nói sẽ dốc hết sức, kết quả ngay cả một nửa cũng chẳng chịu bỏ ra.”
“Chẳng phải chỉ là hòa ly thôi sao? Gia đây thành toàn cho nàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn từ trong n.g.ự.c rút ra một tờ tuyên chỉ, đập mạnh xuống bàn.
“Thư hoà ly?”
Ta hơi bất ngờ, cầm lên xem kỹ.
Quả nhiên là thư hòa ly thật.
“Thứ nàng muốn, ta đã cho. Thứ ta muốn, nàng chắc sẽ không giấu giếm nữa chứ?”
Ta khẽ cười khinh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đồ ngu.
Thái tử còn chưa vội, mà tay chó săn này lại cuống cuồng.
“Kẻ nóng vội ăn không nổi đậu phụ nóng, hiểu không?”
Nể tình thư hòa ly, ta không so đo với hắn.
Trái lại còn dặn dò:
“Khi còn có thể kiếm bạc, thì mau mà kiếm, đừng để đến khi chuyện bại lộ mới hối hận thì đã muộn.”
Sở Thiên Lang gật đầu lia lịa, rồi vội vàng bỏ đi.
Nghe nói hắn lại tìm thêm mấy tiền trang để vay lớn, còn từ phủ Quốc công tuồn ra nhiều đồ hơn nữa.
Sao lại thuận lợi thế ư?
Bởi hắn có chủ tử giỏi, thủ hạ đông người tài, đào cái hố, lấy món đồ, thì tính là gì?
“Thế tử phi, Quốc công gia mời người tới đại sảnh.”
Từ xa, ta đã nghe tiếng roi vụt mạnh lên da thịt, kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết của Sở Thiên Lang:
“Phụ thân, tha cho con, con không dám nữa!”
Quốc công gia không nói một lời, chỉ dồn lực quất từng roi.
Với một đứa con bất hiếu như thế, e rằng ông tức đến thổ huyết.
Không chỉ Quốc công gia, ngay cả Quốc công phu nhân — người vốn giỏi cười giả tạo nhất phủ — cũng lặng mặt, toàn thân run rẩy.
Còn những người khác thì ai nấy đều phẫn nộ, hận không thể xé xác Sở Thiên Lang thành từng mảnh.
“Thế tử phi tới rồi.”
Chưa cần ta hỏi, đã có người tuôn ra như đổ đậu, trách ta không trông coi nổi Sở Thiên Lang, để hắn vay gần trăm vạn lượng bạc ở các tiền trang.
“Trăm vạn lượng?”
Quả là lớn.
Bản lĩnh không nhỏ, vậy mà vay được từng ấy bạc.
Giờ thì hay rồi, bán cả phủ Quốc công cũng không bù nổi khoản nợ khổng lồ này.
Đợi Quốc công gia xoay xở tứ phía muốn trả nợ cho con, mới phát hiện trong phủ đã bị vét sạch.
Ngay cả Hoàng hậu nương nương và Ngũ hoàng tử, e rằng cũng sẽ bị lôi xuống nước.
Ta vừa kinh hô, liền đúng lúc ngất trong vòng tay Thanh Bình.
Tiếng kêu thảm của Sở Thiên Lang vẫn tiếp tục, xen lẫn tiếng mắng nhiếc của mấy vị thúc thẩm.
Một lúc lâu sau ta mới dần tỉnh lại, yếu ớt cầu xin cho hắn:
“Phụ thân, xin hạ thủ lưu tình, đánh thêm e rằng Thế tử gia sẽ mất mạng mất thôi.”
Quốc công gia tức đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng buông roi, ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển từng hơi.
Một lúc lâu sau, ông mới nói với Quốc công phu nhân:
“Đến kho, chọn ít đồ mang đi đổi lấy bạc.”
“Phụ thân, dựa vào đâu mà hắn vay tiền, phủ Quốc công phải trả nợ thay?” – thê tử của Sở Thiên Kiêu thét lên, bởi trong mắt nàng, đồ trong phủ Quốc công đều là của mình.