“Dựa vào việc mấy tiền trang kia đều đứng sau bởi Nhị hoàng tử.” – Quốc công gia gầm lên, giận quá lại tiếp tục quất thêm Sở Thiên Lang một trận.
Sở Thiên Lang kêu la thảm thiết, nhưng lại rất có “nghĩa khí” khi không lôi ta vào, dù có nói rằng là ta xúi giục, cũng chẳng ai tin.
Cho đến khi quản gia hoảng hốt lăn lộn chạy vào đại sảnh:
“Quốc công gia, không xong rồi, không xong rồi… kho đã bị dọn sạch!”
“Bên trong chẳng còn thứ gì.”
Quốc công gia bật dậy, đôi mắt lập tức đỏ rực, ngón tay run run chỉ thẳng vào Sở Thiên Lang:
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Hai mắt ông trợn ngược, thân hình nặng nề ngã ngửa ra sau.
“Quốc công gia…”
“Phụ thân…”
Sở Thiên Lang cũng run rẩy, nhưng ta cảm thấy hắn là vì… phấn khích.
Quốc công gia còn chưa tỉnh lại, đã có mấy tốp chủ nợ tới cửa, nhất định không chịu đi nếu chưa được trả tiền,
lại còn ầm ĩ rêu rao chuyện Sở Thiên Lang mắc nợ khắp nơi.
Ta thì chỉ ung dung ở trong viện ăn uống no say, những ai định tìm ta bắt trả nợ thay Sở Thiên Lang, ta đều bảo chặn ngoài cổng, một bước cũng đừng mơ bước vào.
Nghe nói Quốc công gia vẫn mê man chưa tỉnh,
Quốc công phu nhân nói năng cũng không tròn câu,
Sở Thiên Kiêu thì bận tối tăm mặt mũi.
Nhị phòng, Tam phòng, Tứ phòng muốn dọn đi, nhưng bị Sở Thiên Kiêu dẫn người chặn lại, không cho mang bất cứ thứ gì ra khỏi cửa phủ Quốc công.
Cái hố này có lấp nổi hay không, hoàn toàn trông chờ vào đồ trong tay mấy phòng kia.
Họ có chịu không ư?
Họ muốn mang đồ của mình rời đi, Sở Thiên Kiêu chẳng cần danh tiếng nữa, hạ lệnh cướp trắng.
Mấy phòng chửi Sở Thiên Kiêu giả nhân giả nghĩa, chửi Quốc công phu nhân lòng dạ rắn rết, rồi đánh nhau loạn xạ, m.á.u me văng tung tóe, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Ta ngồi trên mái nhà, cầm ống nhòm mà xem một cách thích thú.
“Tiểu thư, trong cung có người tới.”
“Ai?”
“Ngũ hoàng tử.”
Thái tử đang ra ngoài làm việc, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử tới là để tiếp quản cái đống lộn xộn của phủ Quốc công này sao?
Ngũ hoàng tử dẫn người tới gõ cửa, ta nể mặt hắn, mở cửa mời vào.
Kết quả hắn mở miệng ra là một tràng “nhất nhật phu thê, bách nhật ân”, nói rằng danh tiếng của Sở Thiên Lang chẳng ra gì, tất sẽ liên lụy đến ta, thậm chí còn ảnh hưởng tới con cái của chúng ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ta không có bạc.”
“Hơn nữa ta với Thế tử gia còn chưa viên phòng, lấy đâu ra con cái.”
Ngũ hoàng tử há hốc miệng, lời khuyên nửa chừng nghẹn lại không sao thốt nổi.
“Biểu tẩu, thất lễ rồi. Ta sẽ khuyên biểu ca, sớm ngày cùng nàng viên phòng.”
“Cũng chẳng cần khuyên, hắn bất lực.”
“…”
Ngũ hoàng tử lập tức bỏ chạy, chật vật chẳng khác nào chim sợ cành cong.
Ta đưa tay che miệng, bật cười khẽ.
Nam nhân ấy mà, ngoài tiền và quyền, còn để tâm nhất chính là chuyện “có được hay không”.
Một kẻ, đến cương cũng chẳng nổi, còn tính là nam nhân sao?
Giậu đổ bìm leo.
Sở Thiên Lang nhận bạc mà chẳng chịu làm việc, mấy chục con nợ ùn ùn kéo đến đòi lẽ công bằng.
Vốn đã tai tiếng khắp kinh thành, nay danh tiếng của hắn lại càng thêm nhơ nhuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn bị người ta khiêng về, miệng kêu “ối giời ơi” liên hồi, thảm thiết vô cùng.
Vừa thấy ta, hắn đã gấp gáp:
“Mau, mau, cho ta chút thuốc giảm đau, đau c.h.ế.t mất, đau c.h.ế.t mất rồi…”
Ta khẽ gật đầu ra hiệu cho Thanh Bình mang thuốc, bảo tiểu tư của hắn bôi cho.
“Ta thấy ngươi chắc còn phải ăn thêm vài trận đòn nữa.”
Sở Thiên Lang đau đến nghiến răng ken két, nhưng miệng vẫn cứng:
“Nàng có biết ta moi được bao nhiêu bạc không?”
Ta lắc đầu.
Hắn giơ một bàn tay, lắc lắc trước mặt ta.
Năm trăm vạn lượng.
Gan chó cũng chẳng to bằng.
“Vậy nàng nói xem, trận đòn này có đáng không?!”
Ta gật đầu — rất đáng.
Là đòn chí mạng, thừa dịp xô cả phủ Quốc công xuống hố lửa.
Vay từng ấy bạc, kho tàng của phủ Quốc công đã bị vét sạch, lấy gì mà trả nổi?
“Ngân lượng đều cất kỹ rồi chứ?”
“Ta tuy là hạng hỗn trướng, việc làm cũng không đáng tin, nhưng sau lưng ta có chỗ dựa, thì sợ gì chứ.”
Hắn cười đắc ý, rồi lại đau đến nhăn nhó mặt mày.
Đúng là một con ch.ó trung thành của Thái tử.
Nghe nói Quốc công gia vừa tỉnh lại thì lại ngất đi, Thái y suốt hai ngày chẳng rời khỏi phủ, trong cung cũng sai người tới mấy lần, mà ông vẫn không xuống được giường.
Quốc công phu nhân tức muốn đập nát cả phòng, nhưng bị nha hoàn thân cận ngăn lại.
Đập một món là mất một món, trong khi kho tàng phủ đã chẳng còn gì để bù vào.
Quốc công phu nhân còn phái người mời ta, nhưng Thanh Bình lấy cớ ta bị bệnh mà từ chối.
Sở Thiên Lang thì hai ngày nay ăn ngon uống say, đuổi cũng không đi, khiến đám thiếp thất sốt ruột đến xoay vòng vòng.
Cuối cùng, Quốc công gia phái quản gia đến mời cả hai chúng ta vào từ đường.
Ta liếc nhìn Sở Thiên Lang.
Hắn lại bình tĩnh lạ thường, rõ ràng những vết roi trên thân thể hẳn phải đau thấu xương, nhưng hắn chẳng nhíu mày lấy một cái.
“Chiêu Du, nàng cứ yên tâm. Sở Thiên Lang ta cho dù vạn kiếp bất phục, cũng tuyệt không kéo nàng xuống nước.”
Bên ngoài từ đường, là nữ quyến Sở thị.
Được cho phép đứng ngoài nghe, chứ không được bước chân vào.
Nghe chuyện náo nhiệt thôi thì cũng đủ rồi, cái từ đường họ Sở kia, ta nào thèm để mắt.
Ôi chao, ngay cả tông thân lão tổ cũng đều tới đông đủ.
Một đám đầu bạc râu dài, vừa nhìn thấy Sở Thiên Lang liền biến sắc mặt thành giận dữ.
Kẻ thì dọng gậy, kẻ thì chửi rủa.
Ngày thường động một cái là than sắp quy tiên, giờ lại khí thế như hổ, mắng chửi rát cả họng.
“Quỳ xuống!”
Sở Thiên Lang ngửa mặt cười ha hả, ngông cuồng nói:
“Dựa vào đâu mà bắt ta quỳ? Ta đường đường là Thế tử phủ Quốc công, mai sau trên dưới phủ này đều thuộc về ta. Ta bất quá chỉ tiêu trước vài phần mà thôi!”
“Ta tiêu của chính ta, thì liên quan gì tới mấy lão già các ngươi?”
“Còn dám mắng ta? Các ngươi có tư cách gì mà mắng? Ta chưa từng ăn của các ngươi một chén cơm, chưa từng uống của các ngươi một ngụm nước.”
“Các ngươi ra vẻ ta đây trước mặt ta làm gì?”