Tạ Chiêu Du

Chương 8



Trong lòng ta thầm giơ ngón cái với hắn.

 

Quả là can đảm.

 

“Bắt lấy nghiệt súc này!”

 

Mấy gia đinh lao tới, nhưng hai tiểu tư theo hầu hắn lại tung cước, một người một cước đá bay, thân thủ chẳng phải tầm thường.

 

“Dựa vào đâu? Chính các ngươi — những kẻ g.i.ế.c người! Năm đó hại c.h.ế.t mẫu thân ta, lại hại c.h.ế.t ba người thê tử của ta, giờ còn muốn lấy mạng ta.”

 

“Ta thật đúng là xui tám đời, đầu thai vào cái nhà họ Sở này!”

 

Hắn chỉ thẳng mặt Quốc công gia mà mắng:

 

“Còn ngươi, lão già kia! Ngươi cùng Sở Vân Hồng hại c.h.ế.t tiên Hoàng hậu, lại cùng Mâu thị thông đồng hạ độc mẫu thân ta, rồi còn bức c.h.ế.t ba người thê tử của ta!”

 

“Chỉ sợ ta quá thông minh tra ra chân tướng, nên bao năm nay mới trơ mắt để mặc Mâu thị nuôi ta thành phế vật.”

 

“Hôm nay ta khiến phủ Quốc công này tiêu tán, kéo hết các ngươi xuống địa ngục — đó chính là báo ứng của ngươi!”

 

Quốc công gia gào thét, tức đến lạc giọng:

 

“Bịt miệng nó lại! Mau, bịt miệng nó cho ta!”

 

Ta liếc sang Quốc công phu nhân bên cạnh — sắc mặt bà ta tái nhợt, thân hình lảo đảo như sắp ngã.

 

Sở Thiên Lang dám ngang nhiên mắng chửi như vậy, hẳn là trong tay đã có chứng cứ xác thực, sẵn sàng đem hết thảy ân oán năm xưa ra mà thanh toán cho sạch sẽ.

 

Ngự tiền tổng quản thái giám dẫn người tới, truyền lệnh gọi Quốc công gia, Quốc công phu nhân và cả Sở Thiên Lang nhập cung.

 

Ta thuận thế cũng theo sau.

 

Ngoài cửa Dưỡng Tâm điện, ba vị nhạc phụ của Sở Thiên Lang — phụ thân của ba người thê tử trước — đã sớm chờ ở đấy, gương mặt từng người hằm hằm, đôi mắt căm hận nhìn chằm chằm Quốc công gia và Quốc công phu nhân.

 

“Chư vị đại nhân, hoàng thượng truyền các người vào điện.”

 

Họ đi trước, ta thong thả theo sau.

 

Đại thái giám liếc ta một cái, khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng ngăn cản.

 

Trong điện, Thái tử đang quỳ, Hoàng hậu cũng quỳ, Ngũ hoàng tử quỳ bên cạnh, ngoài ra còn mấy lão phụ nhân run lẩy bẩy co ro trong góc.

 

Thì ra, chuyện đã bại lộ rồi.

 

“Sở Quốc công, Thái tử tố cáo ngươi cùng Hoàng hậu cấu kết hạ độc tiên Hoàng hậu, ngươi có gì để nói?”

 

Thân thể Quốc công gia mềm nhũn, ngã rạp xuống đất:

 

“Thần… thần…”

 

Ông ta muốn chối.

 

Nhưng Thái tử đã ẩn nhẫn bao năm, nay cộng thêm Sở Thiên Lang điên cuồng phá trận, nào còn để ông ta chối cãi?

 

“Thần nhận tội, mọi sai lầm đều do một mình thần, tuyệt không liên quan tới Hoàng hậu nương nương.”

 

Hoàng thượng trầm mặc, không nói một lời.

 

Ngay khi ấy, Sở Thiên Lang lập tức bước ra, giọng đầy phẫn hận lẫn ủy khuất:

 

“Hoàng thượng, ông ta nói bậy! Chính ông ta cùng Hoàng hậu cấu kết hạ độc tiên Hoàng hậu. Mẫu thân ta vì biết rõ chuyện xấu xa đó, nên ông ta mới cùng Mâu thị thông đồng hạ độc mẫu thân ta, lại còn sai Mâu thị nuôi dưỡng ta thành phế vật. Mâu thị còn hạ độc hại c.h.ế.t ba vị thê tử của ta!”

 

“Bọn họ sớm đã là một ổ thối nát, gian ác đến cùng cực.”

 

“Hoàng thượng, thần khuyên người nên lập tức tuyên thái y chẩn mạch, e rằng chính người cũng đã trúng độc rồi.”

 

Sắc mặt hoàng thượng lập tức đại biến.

 

Tiên hoàng hậu đã c.h.ế.t nhiều năm, ông có mấy phần tình cảm?

 

Chuyện không liên quan, ông còn có thể không mấy để tâm.

 

Nhưng một khi liên can đến chính bản thân mình — ông lập tức hạ lệnh truyền thái y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mà thật đúng là khéo, thái y chẩn mạch xong, xác thực Hoàng thượng cũng đã trúng độc.

 

Khai quật phần mộ, giám nghiệm xương cốt, độc tố hoàn toàn giống nhau.

 

Nghĩ đến thảm trạng trước khi tiên Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng liền hoảng loạn.

 

Toàn bộ phủ Quốc công bị tống giam, kể cả ta cùng mấy đứa trẻ được đưa sang nhà ngoại tổ của chúng cũng bị nhốt vào ngục.

 

Nhà mẹ đẻ của Mâu thị cũng chẳng khá hơn.

 

Thiên lao chật ních người.

 

May nhờ phụ thân lo liệu, ta và mấy đứa nhỏ được giam chung một phòng.

 

Có cơm ăn no bụng, không phải chịu tra tấn.

 

Mấy ngày xa cách, nhìn bọn trẻ đã thay đổi khá nhiều.

 

Bị nhốt trong lao, chúng chẳng khóc lóc om sòm, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, thỉnh thoảng còn hỏi han, quan tâm ta vài câu.

 

Đồ ăn do cữu cữu chúng sai người mang vào, chúng cũng nhường ta ăn trước.

 

Chúng nói:

 

“Ngoại tổ mẫu và cữu cữu bảo rằng, chúng con có thể thoát khỏi phủ Quốc công, đều nhờ mẫu thân xoay xở. Đại ân đại đức của mẫu thân, chúng con khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên.”

 

Khi ấy chỉ là vô tình gieo nhân, nay lại kết thành quả ngọt.

 

Ta và bọn trẻ chẳng hề hoảng sợ, lý do cũng đơn giản.

 

Hoàng thượng biết mình trúng độc vô phương cứu chữa, liền kinh sợ mà hôn mê bất tỉnh.

 

Đến khi tỉnh lại thì không thể gượng dậy, đại tiện hay tiểu tiện đều nằm một chỗ.

 

E rằng chẳng còn sống được bao lâu.

 

Thái tử tất sẽ đăng cơ, chuyện thanh toán ân oán là điều chắc chắn.

 

Song Sở Thiên Lang có công phò tá Tân quân, nên e rằng dù chúng ta có bị nhốt trong ngục cũng khó mà mất mạng.

 

Lúc Khâu Chi Nguyên mang theo hộp cơm đến, ta đang hưởng thụ mấy đứa nhỏ bóp vai đ.ấ.m lưng, miệng còn nhấm nháp hạt dưa, sai chúng dùng thêm sức.

 

Ta nhìn hắn, hắn cũng lặng lẽ nhìn ta dịu dàng.

 

Hắn nói:

 

“Ta mang chút đồ ăn tới cho nàng.”

 

“Còn có đồ dùng để tẩy gội, cùng y phục sạch sẽ thay đổi.”

 

Ta đứng dậy.

 

Đi tới trước cửa ngục.

 

Khẽ đáp:

 

“Đa tạ.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hai năm qua, ta đã nghĩ thông suốt nhiều điều.

 

Không có Khâu Chi Nguyên, thì có Trương Chi Nguyên, Lý Chi Nguyên.

 

Ta có sẵn bạc trong tay, muốn kiểu nam nhân nào mà chẳng có, hà tất vì một kẻ mà ủy khuất, phải tự mình thay đổi.

 

Trước tiên sống vui vẻ cho bản thân mới là quan trọng.

 

“Chiêu Du…”

 

“Hửm?”

 

“Đợi đến khi sóng yên biển lặng, giữa ta và nàng còn có thể… chăng?”

 

Ta vừa nhìn Khâu Chi Nguyên, vừa thưởng thức điểm tâm hắn mang đến.