Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 3



3.

Nhìn nha hoàn nhỏ sốt ruột đến vậy, lòng ta bỗng thấy lạnh lẽo. Nhưng ta không nói cho nàng biết, dù có ai đến, bệnh của ta cũng chẳng thể chữa khỏi.

Cũng sẽ chẳng có ai thật sự quan tâm đến ta.

Nghĩ đến đây, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi. Ngay khoảnh khắc ta muốn nhắm mắt lại, Đào Nhi bỗng khóc nức nở, nắm chặt lấy tay ta.

"Nương nương, sẽ có thái y cứu người mà!

"Nô tỳ đã nhờ được Thẩm thái y rồi, ngài ấy sẽ đến cứu người!"

Thẩm thái y? Ở trong cung bao năm, ta chưa từng nghe nói đến một thái y như vậy.

Không biết Đào Nhi đã dùng cách gì, nàng lảo đảo chạy ra ngoài, rồi lại dẫn về một vị thái y hơi khom lưng.

"Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Giọng nói khàn đặc, vô cùng khó nghe, ta khẽ nhíu mày.

Ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt hoa đào hơi xếch của hắn.

Ta lập tức sững sờ.

"Nương nương! Nương nương!"

Mãi đến khi Đào Nhi lay lay cánh tay, ta mới bừng tỉnh.

Nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống từ lúc nào.

Ta cố chống người ngồi dậy, giọng run rẩy không kiềm chế được.

"Ngươi… Ngẩng đầu lên."

Thẩm Mặc Nho vẫn cúi đầu.

Từ góc độ này, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mày và ánh mắt hắn. Nghe ta nói, hắn chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt giao nhau.

Lúc này ta mới phát hiện, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ rất lớn, che kín toàn bộ dung nhan, chỉ lộ ra đôi mắt.

Ta sững sờ: "Đây là…"

"Vi thần lớn lên ở biên cương, thuở nhỏ nghịch ngợm, ban đêm bị sói đuổi theo. Tuy giữ được mạng sống, nhưng dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn. Vi thần không dám làm kinh động nương nương.

"Xin nương nương lượng thứ."

Ta không kiềm chế được mà hỏi:

"Ngươi lớn lên ở biên cương sao?"

"Hồi bẩm nương nương, đúng vậy. Thần cùng phụ thân theo Hoàng thượng về kinh thành cách đây vài tháng, vừa mới vào cung làm việc chưa bao lâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Mặc Nho đáp từng chữ một, giọng nói khàn khàn như tiếng sấm u ám giữa đêm đen, khiến lòng người ngột ngạt khó chịu.

Đúng vậy, ta bỗng chốc bừng tỉnh.

Giọng nói này… Sao có thể là chàng được!

Ta tựa người trở lại ghế. Cố gắng nhìn thật kỹ nam nhân trước mặt.

Khoác trên mình quan phục, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người cao lớn, cường tráng. Nhìn qua cũng biết hắn là người lớn lên ở vùng biên ải hoang dã.

Sao có thể là vị tiểu tướng quân sinh trưởng trong nhung lụa giữa kinh thành kia chứ!

Nghĩ đến đây, hốc mắt ta không khỏi ươn ướt.

Ta thật sự đã hồ đồ vì bệnh rồi, làm sao ta có thể nhận nhầm người khác thành chàng được?

Một lúc lâu sau, ta khẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, phất tay nói:

"Đứng dậy đi. Bổn cung không có ý gì khác, chỉ là… Ngươi rất giống một cố nhân của ta."

Thẩm Mặc Nho không nói gì.

Hắn dường như không nhìn thấy sự thất thố của ta, cũng không để tâm đến những câu hỏi vừa rồi, nhẹ nhàng đứng dậy, biểu cảm tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.

Hắn cung kính bắt mạch, chẩn bệnh cho ta.

"Thẩm thái y, nương nương nhà chúng ta thế nào rồi?" Đào Nhi lo lắng hỏi.

Ta nhìn về phía Thẩm Mặc Nho, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt hắn khựng lại trong thoáng chốc. Lòng ta lập tức hiểu rõ.

Ta cười khổ một tiếng: "Cứ nói đi. Bổn cung còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Thẩm Mặc Nho quỳ xuống, giọng vẫn bình tĩnh.

Nhưng hắn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói: "Nương nương là do u uất tích tụ quá nhiều mà sinh ra hư nhược. Mong nương nương có thể thư giãn tâm trí…Không nên lao lực quá độ, như vậy bệnh tình mới có thể…"

Lời còn chưa dứt, thì thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lại vội vã đến báo.

"Thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng đang mở tiệc ở Các Nguyệt Lâu để chúc mừng Thục phi nương nương và tiểu hoàng tử, thỉnh nương nương cùng đến dự."

Ha.

Ta bất giác nhìn về phía Thẩm Mặc Nho, hắn cũng đang khẽ nhíu mày.

Thư giãn tâm trí… sao có thể chứ?

Những năm qua, lần nào mà chẳng như vậy?

Lúc không vui thì cấm túc ta, đoạt quyền của ta.

Chờ ta ngoan ngoãn rồi, lại triệu ta đến bên cạnh.

Hoàng hậu ư?

Chẳng qua chỉ là một món đồ muốn gọi thì gọi, muốn vứt thì vứt mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com