Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu
4.
Đào Nhi lập tức chắn trước mặt ta.
"Công công cũng thấy đấy, nương nương thân thể suy nhược, không tiện đi lại."
"Hơn nữa, hoàng thượng đã hạ lệnh cấm túc nương nương…"
Thái giám kia cười như không cười, ngắt lời Đào Nhi:
"Nhưng hoàng thượng cũng nói rồi, hôm nay nương nương đã gặp thái y."
Hắn liếc sang Thẩm Mặc Nho, giọng điệu càng cao vút:
"Chắc chắn đã khỏe rồi. Hôm nay là ngày vui, hoàng thượng không muốn nương nương làm mất hứng….Dù thế nào, cũng nhất định phải đến."
Nói xong, hắn làm động tác mời, chỉ đợi ta đứng dậy.
Đào Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã đưa tay ngăn lại.
Ta đứng dậy, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đầu đến chân truyền tới khiến ta gần như không thể đứng vững.
Nhưng ta vẫn bước về phía trước.
"Thôi vậy, ta đi là được."
Từng bước, từng bước, chậm chạp và run rẩy.
Dù rất đau, nhưng ta biết, sẽ không đau lâu nữa. Mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc.
Khi ta đến Các Nguyệt Lâu, hoàng thượng đang bế đứa trẻ trên tay, dịu dàng trêu đùa nó.
Bên cạnh, Thục phi ngồi yên, tay phe phẩy quạt cho phụ tử bọn họ.
Nhìn cảnh ấy, thật hòa hợp biết bao.
Nhưng đó… vốn dĩ là vị trí của ta.
"Ô, tỷ tỷ đến rồi à."
Thục phi đứng dậy, giọng điệu nhàn nhạt, lười biếng.
"Thân thể muội yếu ớt, hoàng thượng mới sắp xếp cho muội ngồi ở đây. Tỷ tỷ sẽ không giận chứ?"
Nghe vậy, mọi người đều quay sang nhìn ta.
Dù sao, hành động của Thục phi rõ ràng là không biết tôn ti trật tự, phạm thượng vô lễ.
Rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt ta.
Như thể đang nói: "Tỷ tỷ, quyền lực hoàng hậu là của muội."
"Vị trí này cũng là của muội, tỷ chung quy vẫn không đấu lại muội."
Nhưng...Vị trí này, ta đã sớm không muốn tranh giành nữa.
Nếu có thể, ta thà rằng chưa từng ngồi lên vị trí này.
Giữa lúc mọi người đều nín thở nhìn ta, ngay cả hoàng thượng cũng nghiêng đầu chờ đợi, ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhẹ giọng nói: "Muội muội là công thần sinh hạ hoàng tử. Muội muốn ngồi đâu thì cứ ngồi đó."
Nghe vậy, hoàng thượng bỗng nhiên ngước lên nhìn ta. Trong mắt thoáng qua một tia khó tin.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
"Ý gì đây? Đó rõ ràng là vị trí của hoàng hậu mà?"
"Người đàn bà này điên rồi sao?"
...
Họ không biết, ta không hề điên. Ta chỉ là... sắp c.h.ế.t rồi.
Không muốn tranh giành nữa.
Thấy ta bình tĩnh như vậy, Thục phi lại có chút không được tự nhiên.
Nhưng người luôn im lặng từ nãy đến giờ lại đột nhiên lên tiếng.
"Để nàng ta ngồi sang một bên đi."
Hoàng thượng nhìn ta, trong mắt dường như thoáng qua vô số cảm xúc. Cuối cùng, tất cả hóa thành một cơn giận dữ.
Hắn đập mạnh xuống bàn: "Lúc nào cũng ốm đau bệnh tật, trẫm đã cho thái y chữa trị cho ngươi. Ngươi còn muốn giả bộ cho ai xem?"
"Chẳng phải là ghen tị với Thục phi vì nàng ấy sinh được hoàng tử sao?"
"Nói cho cùng, vẫn là do ngươi vô dụng! Không thể sinh cho trẫm một hoàng tử chính thống!"
Từng lời trách mắng của hoàng thượng rơi xuống, như thể hắn đã quên mất...Ta đã từng có một đứa con.
Khi ta mới vào cung, cả triều đình và hoàng thất đều mong đợi sự ra đời của một vị hoàng tử.
Cái thai trong bụng ta cũng rất ổn định. Khi mới ba tháng, thái y đã nói thai tượng bình an, không lâu nữa sẽ sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh.
Nhưng chính tay hoàng thượng đã g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé đó.
Hắn bắt ta quỳ dưới cái nắng gay gắt suốt ba canh giờ, chỉ vì Thục phi không vui.
Khi ta đứng dậy, trên nền đất đã loang lổ những vệt m.á.u đỏ thẫm.
Con của ta... cứ thế mà không còn nữa.
Còn hắn, ngay cả một lời an ủi cũng không có.
Ký ức tràn về, trước đây, đứa trẻ ấy là nỗi đau khắc sâu trong lòng ta.
Dù ta có nhẫn nhịn đến đâu, chỉ cần ai đó nhắc đến, ta vẫn không kìm được mà tranh luận, mà rơi nước mắt.
Nhưng hiện tại, ta lại đang đứng dưới cái nắng gay gắt năm xưa.
Chỉ khác là dưới chân ta, giờ đây là từng mảng lạnh lẽo.
Ta có thể cảm nhận được huyết khí của mình đang dần cạn kiệt.
Giống như sinh mệnh của đứa bé năm đó, từ từ rời khỏi cơ thể ta.
Những đau khổ trong quá khứ, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com