Ta chỉ khẽ đáp: "Hoàng thượng dạy phải. Thần thiếp nhận phạt."
Phía trước, hoàng thượng bỗng khựng lại. Hắn ngây người nhìn ta, dường như không ngờ ta lại ngoan ngoãn như vậy.
Giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn yên lặng quan sát ta hai giây. Một lúc sau, hắn lại lạnh lùng nói: "Qua bên kia quỳ xuống, cầu phúc cho hoàng tử của trẫm."
Lời vừa dứt, ngay cả Thục phi và các phi tần khác cũng biến sắc.
Đương kim hoàng hậu lại phải quỳ xuống cầu phúc cho con của phi tần khác, hơn nữa lại là trong buổi gia yến. Chuyện này đừng nói hoàng hậu, ngay cả một nô tài cũng không thể chịu nổi.
Đây là nỗi sỉ nhục chưa từng có.
"Trẫm thấy ngươi khỏe lắm, chỉ là cố tình giả bệnh thôi. Vậy thì cứ giả đi, xem ngươi giả được đến bao giờ."
"Qua bên kia quỳ xuống tụng kinh đi." Hoàng thượng vừa bế đứa bé trong tay, vừa lạnh lùng nói: "Đừng để bệnh khí của ngươi lây sang con của trẫm."
Đôi mắt Đào nhi đỏ hoe, sắp khóc đến nơi.
Giữa trưa hè nắng gắt, dù là người khỏe mạnh cũng không chịu nổi. Huống hồ chi, ta chỉ còn lại hơi tàn.
Nàng quỳ xuống, vừa khóc vừa cầu xin hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng vẫn không hề động lòng.
"Nếu còn khóc, thì ngươi cũng quỳ theo đi."
Ta vội kéo Đào nhi lại.
"Ta không sao, ngươi tránh ra đi, đừng liên lụy cùng ta."
Ta sắp không trụ được nữa rồi. Quỳ thêm hay bớt, cũng chỉ là một chút thời gian mà thôi.
Nhưng Đào nhi thì khác. Nàng còn phải sống, còn cả quãng đường dài phía trước. Ta không thể kéo nàng xuống nước cùng mình.
Nhưng Đào Nhi không chịu nghe, vẫn cố chấp ở bên cạnh hầu hạ ta.
Trong đại điện, tiếng cười nói vẫn rôm rả. Chỉ có chủ tớ chúng ta lặng lẽ quỳ bên cuốn kinh thư.
Đào nhi đau lòng lau mồ hôi trên trán ta, nghẹn ngào nói: "Nương nương, người sao không cầu xin hoàng thượng một chút?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta khẽ cười, xoay tràng hạt trong tay, nhẹ giọng đáp: "Vô ích thôi."
Lúc ban đầu, ta cũng từng cầu xin hoàng thượng. Ta cầu xin hắn đối xử tốt với ta hơn, tôn trọng ta một chút.
Nhưng... không có tác dụng.
Không thích thì vẫn là không thích. Cầu xin quá nhiều, chỉ là giả vờ yếu đuối.
Hắn sẽ không tin đâu.
Những ngày cuối đời, tôi chỉ muốn sống yên bình. Không muốn dây dưa với bọn họ nữa.
Nhưng không ngờ, Thục phi lại đến trước mặt ta lần nữa.
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, muội đã nói rồi, tỷ không tranh lại muội đâu. Nếu đã biết trước có ngày hôm nay, vậy lúc trước hà tất phải giành vị trí này với muội chứ?”
Ta khẽ cười, chỉ lặng lẽ xoay chuỗi hạt trong tay, cũng như đang xoay chuyển cuộc đời mình.
“Yên Nhi, dù muội có tin hay không, ta chưa bao giờ muốn tranh giành gì với muội cả.”
Ánh nắng hắt ngược lại, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của nàng ta. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói đầy căm hận:
“Tỷ nói không muốn tranh, vậy tại sao lại gả cho Hoàng thượng? Tỷ nói không muốn tranh, vậy tại sao lại vận y phục lộng lẫy xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, để người vừa nhìn đã không thể quên? Tỷ nói không muốn tranh, vậy tại sao lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ đáng thương không tranh không đoạt, để Hoàng thượng ngay cả trong giấc mơ cũng áy náy với tỷ?”
Nàng ta càng nói càng kích động, đến cuối cùng, giọng nói như gào lên từ cổ họng.
Ta có thể cảm nhận được nàng ta hận tôi đến nhường nào.
Trước đây, ta luôn để tâm những cảm xúc ấy của nàng ta.
Nhưng giờ đây, khi cảm nhận sức lực trong cơ thể dần cạn kiệt từng chút một, tựa như sinh mệnh của tôi đang trôi qua ngay trước mắt. Mọi yêu hận tình thù dường như không còn quan trọng nữa.
Ta lần từng hạt chuỗi trong tay, chậm rãi nói: “Người đề nghị để ta gả cho Hoàng thượng, chính là muội và phụ thân ngày đó.”
“Muội biết rõ người sẽ kế vị, Hoàng hậu nhất định phải là nữ tử chính thất sinh ra. Muội không muốn để vị trí đó rơi vào tay kẻ khác, thà để tỷ tỷ của mình giữ lấy, bởi vì muội biết…”
Ta khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhếch môi.
"Muội biết ta sẽ nhường muội, sẽ không tranh giành với muội."
Sắc mặt Thục phi đột nhiên thay đổi, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Nàng ta tất nhiên không biết rằng, đêm hôm đó, tất cả cuộc đối thoại giữa nàng và phụ thân đều lọt vào tai ta.