Chuỗi Phật châu lăn qua lòng bàn tay, để lại cảm giác đau rát.
"Bộ y phục lộng lẫy đó là do muội chọn cho ta. Muội và Hoàng thượng vốn là thanh mai trúc mã, đương nhiên muội biết rõ người thích gì." Tôi tiếp tục, "Cho nên, sau khi gặp ta một lần, người lập tức thỉnh cầu Thái hậu và Tiên đế ban hôn.
"Chẳng phải tất cả những điều này đều là do muội sắp đặt sao?"
Thục phi nghe xong, không còn giữ nổi dáng vẻ đoan trang nữa, nàng ta khụy xuống nửa người.
Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt nàng ta tràn đầy hận ý.
"Phải đấy, nhưng tỷ đã không nhường ta. Tỷ vậy mà lại tranh sủng với ta, khiến Hoàng thượng mãi không thể quên được tỷ!"
"Đương nhiên tỷ đáng chết! Tỷ không xứng làm tỷ tỷ của ta…Tỷ không xứng!"
Ánh mắt giao nhau, ta thấy trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý thấu xương.
Mà ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu cứ lay động, khiến ta gần như không đứng vững.
Thục Phi vươn tay kéo ta, khiến ta không kìm được mà lảo đảo. Cơ thể bị nàng ta ghì chặt xuống:
"Tỷ tỷ, Hoàng thượng không nhìn thấy nơi này đâu, tỷ đừng có giả bệnh nữa. Nếu lỡ Hoàng thượng thực sự đến, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn c.h.ế.t ở đây sao?
"Cho dù tỷ có c.h.ế.t ở đây, Hoàng thượng cũng sẽ không để tâm đến tỷ đâu!"
Nói xong, nàng ta đứng dậy rời đi. Không hề ngoảnh lại nhìn ta lấy một lần.
Mồ hôi trên trán ta rơi xuống từng giọt lớn, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng, ta mất đi toàn bộ ý thức.
Khoảnh khắc khép mắt lại, tôi nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng kinh hô… Hoàng thượng, Thục phi, Đào Nhi...
Nhưng ta chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Cố gắng mở miệng, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được lời nào.
Ta muốn nói gì đây? Ta muốn nói, về sự quan tâm của Hoàng thượng...
Ta chưa bao giờ thèm khát điều đó.
Nếu không phải năm ấy Hoàng thượng đánh bại Thái tử tiền nhiệm rồi bất ngờ kế vị, phụ thân đã không đẩy ta lên vị trí Hoàng hậu.
Ông nói, ta thân phận tôn quý, là trưởng nữ đích truyền của ông. Nhưng hưởng vinh hoa cũng đồng nghĩa với việc phải gánh vác trách nhiệm của mình.
Tiền triều hay hậu cung, vốn dĩ là một thể.
Ta phải làm Hoàng hậu, thì nhà mẹ đẻ mới có thể vững vàng ở tiền triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy nên, năm ấy, ta đã phản bội lời thề của chính mình. Khoác lên mình bộ giá y lộng lẫy nhất thế gian.
Gả cho một người mà ta chẳng hề yêu thích.
Mà người đó... Hắn cũng không quay lại.
"Nương nương, người thân thể suy yếu, không nên quá đau lòng nữa."
Mở mắt ra, lần này ta thực sự không còn chút sức lực nào để nâng tay lên nữa.
Cố gắng nghiêng đầu, đập vào mắt ta là Thẩm Mặc Nho đang quỳ bên cạnh, hầu hạ ta.
Hắn ở rất gần. Vậy nên, đôi mắt ấy lại càng giống hắn hơn.
Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.
"Ta sắp c.h.ế.t rồi sao?
"Ta sắp c.h.ế.t thật rồi sao?"
Không hiểu vì sao, trong lòng ta lại không hề cảm thấy bi thương.
Nhưng Thẩm Mặc Nho... Khoảng cách gần đến vậy. Ta dường như có thể nhìn thấy ánh lệ trong mắt hắn.
Mờ mờ ảo ảo…Không biết là thật hay giả.
Đào Nhi bên cạnh đang khóc nức nở.
"Nương nương, sau khi người ngất đi, Hoàng thượng nói người giả bệnh, không cho người ra vào, cũng không cho Thái y đến chẩn trị. Thẩm Thái y là lén vào đấy.”
"Nương nương, phải làm sao bây giờ?"
Đào Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nước mắt rơi ngày một nhiều.
Ta đau lòng nhìn nàng, muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng. Nhưng cánh tay lại chẳng thể nào nâng lên nổi.
Cuối cùng, ta chỉ có thể nhìn nàng, cố gắng mỉm cười.
"Không sao đâu, Đào Nhi, đừng khóc nữa. Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn gặp bọn họ, bệnh này... dù sao cũng không thể khỏi.”
"Đừng khóc nữa, được không? Hãy để ta ra đi trong bình yên."
Đúng vậy, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Những người đó, ta không muốn gặp ai cả.
Chỉ vì trách nhiệm mà ta đã tự đẩy mình vào bức tường cao kín của hoàng thành này.
Những năm qua, ta đã cố gắng làm một Hoàng hậu tốt, giữ gìn thể diện cho nhà mẹ đẻ.
Cố gắng làm một tỷ tỷ tốt, tận lực không tranh giành với Thục phi.