Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 7



7.

Giờ đây, tất cả sắp kết thúc. Ta chỉ muốn, một lần được sống là chính mình.

Ta nhìn Thẩm Mặc Nho đang lặng lẽ dõi theo ta bên cạnh.

Đôi mắt hắn thật đẹp, dù mặt nạ che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt đào hoa hoàn hảo ấy vẫn khiến cả gương mặt hắn tràn đầy sức sống.

Giống như… người cầm đao múa kiếm năm nào. Rõ ràng mặt lấm lem bụi bẩn, nhưng dung mạo vẫn tuấn tú vô cùng.

"Thật giống…", ta khẽ lẩm bẩm, "Thật giống…"

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần buông xuống.

Sắc cam vàng ngày một nhạt đi, bị những bức tường đỏ mái ngói xanh che phủ, chầm chậm tối lại, tối lại.

Thẩm Mặc Nho dường như không nghe thấy lời lẩm bẩm của ta.

Hắn chỉ lặng lẽ đưa bát thuốc đến trước mặt ta.

"Nương nương, uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Thân thể người không nên mệt mỏi thêm nữa."

Không biết có phải ta đã bệnh đến mức hồ đồ rồi không.

Bất giác, giọng nói khàn khàn của hắn dường như run lên….Như thể sắp vỡ vụn.

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nói: "Ngươi thực sự, rất giống chàng ấy."

Ta kể cho Thẩm Mặc Nho nghe một câu chuyện rất dài, rất dài.

Câu chuyện bắt đầu từ một ngày nọ, khi hai phu nhân thuộc hai gia đình môn đăng hộ đối ở kinh thành cùng hạ sinh con.

Một trai, một gái.

Họ cùng nhau lớn lên. Cậu bé thích múa kiếm, cưỡi ngựa. Cô bé thích ngâm thơ, vẽ tranh.

Năm mười sáu tuổi, cậu bé phải theo cha ra chiến trường.

Cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cậu, nước mắt lưng tròng, hỏi liệu cậu có thể không đi hay không.

Nàng biết, chiến trường sẽ có rất nhiều người bỏ mạng. Nàng không muốn cậu gặp nguy hiểm.

Nhưng cậu bé lại đầy hào hứng nói rằng, Hoàng thượng đã hứa với cậu, chỉ cần giành được chiến thắng, sẽ ban cho cậu một ân thưởng.

Cậu bé dò hỏi, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng.

Cẩn thận nói: "Ta có một bảo vật muốn mang về nhà, sau khi thắng trận, ta sẽ cầu Hoàng thượng ban bảo vật ấy về cho ta."

Mang về sao? Hình như ta không còn nhớ rõ nữa.

Hoặc giả, ta không thể nói nên lời.

Chỉ có thể nhìn người đàn ông trước mặt đang khẽ run rẩy.

Rồi lắc đầu.

Năm đó, là độ tuổi mười sáu đẹp nhất.

Có người khoác lên giá y, ngồi lên phượng vị.

Có người khoác chiến bào, mãi mãi ở lại chiến trường.

Tứ phía triều bái.

Cát vàng mù trời.

Không ai biết, hai người cách xa ngàn dặm ấy…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đã từng có một lời hẹn ước.

"Đợi ta trở về…Ta trở về cưới nàng."

"Ta đợi chàng về, đợi chàng cưới ta."

Sau này…

Chàng không trở về.

Nàng cũng gả cho người khác.

Câu chuyện chỉ đến đây.

Tim ta đau như bị xé nát.

Cuối cùng vẫn không thể kể hết câu chuyện.

Ta chậm rãi khép mắt lại.

Không nhìn thấy giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt người đàn ông trước mặt, cũng không nghe được những lời mấp máy nơi đôi môi mỏng của hắn.

"Hắn… đã tìm thấy… Bảo vật của mình."

Không biết Thẩm Mặc Nho đã cho ta uống thứ thuốc gì.

Ta vậy mà vẫn có thể gắng gượng thêm vài ngày.

Cũng trong vài ngày ngắn ngủi ấy, hắn đến trước mặt Hoàng thượng hầu hạ.

Không biết hắn đã nói gì với Hoàng thượng. Người đàn ông vốn luôn coi ta như cỏ rác, đột nhiên phát điên lao đến trước mặt ta.

Thực ra, cũng chẳng cần phải nói gì.

Chỉ cần nhìn kỹ sắc mặt ta một chút, cũng đủ biết ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Lần đầu tiên, Hoàng thượng hoảng loạn.

Ngài triệu rất nhiều thái y đến.

Phát điên ra lệnh cho bọn họ:

"Nếu không chữa khỏi cho Hoàng hậu, các ngươi tất cả đều phải chôn cùng!"

"Chôn cùng!"

Sau đó, ngài ngồi bên mép giường ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy.

"Ngọc Nhi, trẫm không biết nàng thực sự bị bệnh."

"Trẫm tưởng nàng chỉ giả vờ, trẫm tưởng nàng chỉ muốn thu hút sự chú ý của trẫm, thật sự không biết nàng đã bệnh đến mức này."

"Trẫm đã thiếu nợ nàng nhiều năm rồi. Nàng khỏe lại đi, trẫm sẽ từ từ bù đắp cho nàng, có được không?"

Người đàn ông khoác long bào từng câu từng chữ hứa hẹn, trong mắt toàn là đau lòng.

Ta nhìn hắn, cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay hắn.

Lại chỉ thấy buồn cười.

Lúc Thục phi khóc lóc quỳ trước mặt hắn, nói rằng hắn vì yêu ta mà lạnh nhạt với nàng ấy, Hoàng thượng cũng nhìn nàng ấy bằng ánh mắt như thế này.

Chứa đầy sự thương tiếc dành cho thanh mai trúc mã.

Vậy nên, hắn tìm mọi cách lạnh nhạt ta, để an ủi Thục phi, cũng để an ủi chính mình.

Giờ đây, ánh mắt ấy cuối cùng cũng dành cho ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com