Ta Giúp Phu Quân Thay Đổi Dung Mạo

Chương 5



Ta vẫn giữ dáng vẻ run rẩy, nghiêng người tựa vào “phu quân”, nhẹ giọng nói: “Đại nhân vất vả rồi… Đợi mọi việc yên ổn, ta sẽ chuẩn bị lễ mọn đến tận nha môn tạ ơn.”

 

Đám quan sai lôi Thẩm Văn Uyên — người vừa giãy giụa vừa tuyệt vọng — rời đi.

 

Những kẻ đến xem náo nhiệt, cũng lần lượt tản ra.

 

Ta vừa định cùng Triệu Minh quay về phòng để đối chiếu lại “kịch bản”, thì thấy Lâm Uyển Nhi rụt rè bước ra từ dãy phòng bên.

 

Rõ ràng nàng ta đã nghe động tĩnh từ sớm, nhưng phải đợi đến khi mọi người rời đi hết mới dám lộ diện.

 

“Thẩm đại ca… vừa rồi có chuyện gì vậy?”

 

Nàng ta tái mặt nhìn về phía Triệu Minh — người đang mang khuôn mặt Thẩm Văn Uyên.

 

Các đốt ngón tay của Triệu Minh thoáng siết chặt.

 

Hắn chăm chú nhìn người nữ nhân từng khiến hắn thân bại danh liệt, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề.

 

Ta bước nhẹ sang một bên, ống tay áo rộng rũ xuống, lặng lẽ che đi động tác đang đặt tay lên mu bàn tay đang run của hắn.

 

Yết hầu hắn khẽ lăn, cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh, cất giọng ôn hòa như thường:

 

“Đã để Uyển Nhi hoảng sợ rồi.”

 

Ta liền bước lên, giọng đầy quan tâm, chủ ý đ.á.n.h lạc hướng:

 

“Vừa rồi quan sai bắt được một kẻ xâm nhập — người đó lại trông giống hệt vị hôn phu Triệu Minh của cô nương. Thật lạ, sao hắn lại xuất hiện trong phủ ta?”

 

Lâm Uyển Nhi hoảng hốt cúi đầu: “Ta… ta thật sự không biết… Những ngày qua ta chưa từng rời khỏi viện…”

 

“Uyển Nhi cứ yên tâm.” — Triệu Minh đã lấy lại vẻ bình thản — “Đợi chuẩn bị đủ d.ư.ợ.c liệu, bọn ta sẽ giúp nàng thay đổi dung mạo.”

 

Ta mỉm cười tiếp lời: “Cô nương cứ yên lòng — ta sẽ giúp cô nương mang một diện mạo hoàn toàn mới.”

 

Khi nàng ta rời đi, ánh mắt Triệu Minh vẫn dõi theo bóng lưng ấy, không hề chớp mắt lấy một lần.

 

Ta đưa hắn một chén trà, mượn làn hơi nóng mờ mịt khẽ nói: “Yên tâm — nàng ta, không thoát nổi đâu.”

 

Ánh nến lay lắt, ta và Triệu Minh ngồi đối diện bên cửa sổ.

 

Hắn rót cho ta một chén trà mới, cuối cùng cũng buông lời nghi hoặc đã cất giữ trong lòng:

 

“Nếu đã biết Lâm Uyển Nhi là kẻ đứng sau mọi chuyện, vì sao không trực tiếp báo quan?”

 

“Nếu giờ báo quan,” — đầu ngón tay ta khẽ miết quanh miệng chén — “nàng ta sẽ lập tức bị áp giải vào t.ử lao. Mà nếu để nàng ta gặp Thẩm Văn Uyên trong ngục, với việc hắn biết quá nhiều bí mật của ta, e rằng cả hai sẽ nhanh chóng phát hiện ra sơ hở.”

 

“Huống hồ… ta còn đang đợi một vở kịch hay — khi hai kẻ đó bị đối chất giữa công đường.”

 

Triệu Minh khẽ nhíu mày: “Nhưng nếu hai người họ ngầm thỏa thuận, cùng nhau thông đồng thì sao?”

 

“Chính vì thế, mới phải để họ đối mặt trước bao ánh mắt.” — ta nhìn hắn, khóe môi thoáng cong.

 

“Một kẻ mang khuôn mặt của ngươi, một kẻ đeo mặt nạ. Hai kẻ tự cho mình thông minh, giở trò trên công đường, rồi quay sang c.ắ.n xé lẫn nhau… Một màn kịch như vậy, chẳng phải còn sảng khoái hơn kết tội trực tiếp hay sao?”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một tiếng “tách” vang lên, lửa trong ngon nến nổ tung, ánh sáng hắt lên gương mặt ngơ ngẩn của hắn.

 

“Huống hồ…” — ta nâng chén trà, ánh mắt lạnh dần — “Để nàng ta đầu rơi m.á.u chảy nhẹ nhàng như thế… há chẳng uổng những khổ sở mà ta từng phải gánh chịu?”

 

Trà đã nguội, khi đó ta bất chợt hạ thấp giọng:

 

“Sáng nay gia đinh tới bẩm báo, nói dạo này luôn có một người lảng vảng bên ngoài phủ. Mỗi lần Lâm Uyển Nhi ra vườn, người ấy đều xuất hiện — hành tung cực kỳ khả nghi.”

 

Tay cầm ấm trà của Triệu Minh thoáng khựng lại.

 

“Ta nghi ngờ… ngươi và Thẩm Văn Uyên, có lẽ đều không phải kẻ nàng ta thực sự để tâm. Cái bóng lén lút kia… mới là lý do khiến nàng ta liều lĩnh như vậy.”

 

“Cứ chờ xem.” — ta ngước nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ — “Rất nhanh thôi, sẽ có người thứ ba lộ diện.”

 



 

Vài ngày tiếp theo, ta cùng Triệu Minh ở trong Thẩm phủ này — lại thật sự diễn ra được chút dáng vẻ “phu thê hòa thuận, nâng chén ngang mày”.

 

Mỗi khi cùng hắn ngồi ăn một bữa cơm, hay nhìn bóng hắn ngồi bên cửa sổ đọc sách, từng hình ảnh nơi ngục tối kiếp trước lại không ngừng hiện về trong tâm trí ta.

 

Nay nhìn hắn an nhiên ngồi dưới nắng xuân, gương mặt ôn nhu, thần thái như ngọc.

 

Còn ta — trong chén trà phản chiếu bóng mình, tóc mai vấn gọn, xiêm y sạch sẽ, dáng vẻ đoan trang.

 

Không còn là hai kẻ đầu bù tóc rối, thân mang trọng tội, giãy giụa trong tuyệt vọng như năm xưa nữa.

 

Khoé mắt ta bỗng nóng lên.

 

Nhưng bên dưới sự yên bình này, ta vẫn không thể ngừng truy tìm sự thật.

 

Mấy ngày qua, ta cố ý nới lỏng việc trông coi Lâm Uyển Nhi.

 

Quả nhiên, một đêm nọ, nàng ta vén váy nhẹ chân bước ra từ cửa sau.

 

Ta âm thầm bám theo, thấy nàng ta đi rất quen đường, vòng qua vài ngõ nhỏ rồi lao thẳng vào lòng một nam nhân ăn mặc như thư sinh.

 

“Biểu ca…” — nàng ta gọi khẽ, đưa cho hắn một bọc ngân lượng — “Số này đủ để huynh lên kinh ứng thí rồi.”

 

Tên thư sinh kia cân túi bạc, giọng cợt nhả:

 

“Cặp phu thê ngu ngốc ở Thẩm phủ kia thật sự tin vào lời muội à?”

 

Dưới ánh trăng, Lâm Uyển Nhi nở nụ cười đắc ý: “Không chỉ tin, ả Cố Khuynh Thành ngu ngốc kia còn chịu dùng thuật dịch dung giúp muội thay đổi gương mặt. Đợi việc thành rồi…”

 

Ta ẩn mình trong bóng cây ngô đồng, móng tay siết chặt thân cây, đến độ cắm sâu vào vỏ cây.

 

Cơn đau buốt khi mảnh vụn gỗ đ.â.m vào lòng bàn tay — lại khiến đầu óc ta tỉnh táo hơn bao giờ hết.

 

Thì ra từ đầu đến cuối — cái kẻ mà nàng ta gọi là “biểu ca”, mới chính là lý do thực sự khiến nàng bất chấp tất cả mà liều lĩnh.

 

Tất cả manh mối cuối cùng đã nối liền thành một sự thật hoàn chỉnh.

 

Ta và Triệu Minh hiếm khi có được đôi chút nhẹ nhõm.