Ta Giúp Phu Quân Thay Đổi Dung Mạo

Chương 6



Sáng sớm hôm ấy, hắn trở về trong làn sương còn vương trên áo, đặt một gói giấy dầu lên bàn đá trong sân.

 

“Trên đường qua chợ sớm, thấy rất đông người xếp hàng mua bánh đường hạt dẻ.”

 

Mở gói giấy ra, hương thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa.

 

Ta cầm lấy một chiếc, lớp mật màu hổ phách đang chậm rãi chảy xuống — vừa vặn đúng mức ta yêu thích nhất.

 

“Kỳ lạ thật,” — hắn hơi cau mày nói — “Ban đầu ta định đi đường khác, nhưng không hiểu sao lại rẽ vào con hẻm ấy. Vừa thấy bánh đường này… trong đầu liền nghĩ ngay: cô nương nhất định sẽ thích.”

 

Ngón tay ta khẽ run.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Kiếp trước, trong t.ử lao, ta từng khe khẽ kể cho hắn nghe qua vách tường: bánh đường hạt dẻ của hiệu Lý Ký ở phía nam thành, phải nấu mật đến mức kéo thành sợi, nhất định phải vớt ra khỏi chảo trước ba khắc giờ Thìn mới giữ được vỏ giòn ruột mềm.

 

“Hồi nhỏ ta cứ bám lấy phụ thân đòi mua suốt.” 

 

Ta cúi đầu, c.ắ.n lớp vỏ cháy giòn, mặc cho mật ngọt dính đầy tay áo.

 

Hắn nhìn dáng vẻ lấm lem của ta, trong mắt ánh lên nụ cười dịu dàng:

 

“Nếu cô nương không chê, về sau… ta sẽ mang cho nàng mỗi ngày.”

 

Ánh nắng sớm chiếu xuống hàng mi đang mỉm cười của hắn.

 

Bỗng nhiên, ta lại khởi lòng tham — tham luyến khoảnh khắc buổi sớm bình dị thế này.

 



 

Sáng hôm ấy, tin phủ nha khai đường truyền đến cùng ánh bình minh nhàn nhạt.

 

Ta đang cắt tỉa nhánh lan cuối cùng — một cành xiêu vẹo mọc lệch khỏi dáng cây.

 

Đã đến lúc, nên gặp lại vị “phu quân tốt” của ta rồi.

 

Triệu Minh nghiêng người, ghé vào tai ta khẽ nói: “Nếu hắn khai thân phận thật ngay giữa công đường thì sao?”

 

“Hắn nói — nhưng ai sẽ tin?” 

 

Lưỡi kéo sắc bén dứt khoát cắt đứt phần rễ thừa dài ngoằng.

 

“Đừng quên, chúng ta còn chuẩn bị một ‘đại lễ’ để dành cho hắn.”

 

Tiếng trống công đường vang lên ba hồi.

 

Ta và “phu quân” sóng vai bước vào đại sảnh công đường.

 

Thẩm Văn Uyên đang quỳ dưới đất lập tức ngẩng đầu, gào lên khản giọng:

 

“Đại nhân! Học trò mới chính là Thẩm Văn Uyên! Là Cố Khuynh Thành, tiện phụ kia cùng tên gian phu bên cạnh nàng cấu kết hãm hại ta!”

 

Phủ doãn nhíu mày, ánh mắt sắc bén liên tục quét qua chúng ta, không ngừng quan sát đối chiếu.

 

Ta tranh thủ lộ ra vẻ hoảng sợ, nhẹ nhàng bước lùi, ẩn mình sau lưng Triệu Minh.

 

Triệu Minh lập tức tiến lên một bước, tay áo rộng lớn chắn chắn trước người ta, trầm giọng chất vấn:

 

“Ngươi nói ngươi là Thẩm Văn Uyên — vậy ta là ai?”

 

“Còn ngụy biện!” Phủ doãn quát lớn, ngay sau đó chuyển hướng truy hỏi: “Vậy Lâm Uyển Nhi hiện đang ở đâu?”

 

“Không liên quan đến Uyển Nhi!” — Thẩm Văn Uyên không cần suy nghĩ đã bật thốt — “Mọi chuyện đều do Triệu Minh! Là Triệu Minh ép buộc nàng ấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh mắt phủ doãn khẽ động, đôi mày nhướn lên đầy thâm ý: “Ngươi… chẳng phải chính là Triệu Minh sao?”

 

Thẩm Văn Uyên như bị sét đ.á.n.h trúng giữa đầu.

 

Cả người đông cứng tại chỗ, môi run lẩy bẩy, chỉ có thể lặp đi lặp lại trong vô thức: “Ta không phải… ta không phải…”

 

Ta bước chầm chậm lên trước, dừng lại ngay trước mặt hắn một bước, khẽ cúi người, dùng giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy:

 

“Thật là tình thâm nghĩa trọng quá đỗi, phu quân à.”

 

“Chỉ tiếc rằng, khi chàng ở đây vì nàng ta mà quên cả sống c.h.ế.t… thì nàng ta lúc này—”

Ta cố tình dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bàng hoàng hoảng loạn của hắn.

 

“Đang cầm ngân phiếu ta đưa, chuẩn bị cùng vị biểu ca chân chính kia cao chạy xa bay.”

 

“Ngươi nói dối!” Hắn gào lên, đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi bật trên cổ.

 

“Có phải bịa đặt hay không…” — ta khẽ phủi tay áo — “chính lòng ngươi rõ hơn ai hết.”

 

Phủ doãn đã sớm mất kiên nhẫn, đập mạnh mộc đường một cái: “Đã không chịu khai, vậy thì lôi ra đ.á.n.h cho ta!”

 

“Khoan đã.”

 

Giọng ta vang lên trong trẻo, khiến đám sai dịch khựng tay lại.

 

Trong ánh mắt nghi hoặc của phủ doãn, ta bước lên hành lễ: “Đại nhân, kẻ này đã khăng khăng cho rằng mình là Thẩm Văn Uyên, chẳng bằng để ta hỏi hắn vài câu. Nếu hắn không đáp được — thân phận giả mạo sẽ tự nhiên lộ rõ.”

 

Phủ doãn gật đầu đồng ý.

 

Ta đi tới trước mặt Thẩm Văn Uyên, cúi nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn:

 

“Ngươi nói ngươi là phu quân ta. Vậy hãy trả lời: trong rượu hợp cẩn ngày thành thân của chúng ta, đã được bỏ thêm vị t.h.u.ố.c gì đặc biệt?”

 

Hắn mở miệng, nhưng không nói nổi một lời.

 

“Vật kỷ niệm mà mẫu thân ta để lại, là một đôi vòng ngọc kiểu dáng thế nào?”

 

Trán hắn bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

 

“Câu cuối cùng,” — ta nhẹ nâng tay áo, để lộ cổ tay có một vết sẹo mờ — “Vết sẹo này… là từ đâu mà có?”

 

Sắc mặt Thẩm Văn Uyên xám ngoét như tro tàn.

 

Hắn đương nhiên không biết — vết sẹo này là do kiếp trước ta dùng mảnh sành tự rạch trong lao ngục. Không ngờ đời này, vẫn còn mang theo dấu tích ấy.

 

“Trả lời không được sao?” Ta bật cười lạnh. “Bởi vì những câu hỏi này — chỉ có Thẩm Văn Uyên thật mới biết được đáp án.”

 

Ta xoay người, hướng về phía phủ doãn, cao giọng nói:

 

“Xin đại nhân minh giám! Kẻ này đến cả việc thường ngày trong khuê phòng cũng không trả lời nổi, sao có thể là phu quân của dân phụ? Rõ ràng là kẻ mạo danh, tâm địa hiểm ác!”

 

“Không! Không phải vậy!” Thẩm Văn Uyên giãy giụa như phát điên: “Là nàng gài bẫy ta! Đại nhân!”

 

“Đủ rồi!” Phủ doãn tức giận vỗ mạnh mộc đường: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn dám chối cãi? Kéo ra ngoài, đ.á.n.h năm mươi trượng cho ta!”

 

Hai tên sai dịch nhận lệnh tiến lên, một trái một phải kéo hắn ra khỏi công đường.

 

“Buông ta ra! Ta là Thẩm Văn Uyên! Ta thật sự là Thẩm Văn Uyên mà!”

 

Tiếng gào của hắn vang vọng giữa công đường, đổi lại chỉ là cái phẩy tay lạnh lẽo của phủ doãn.