Đi ngang qua ta, hắn đột nhiên dốc hết sức vùng lên, đôi mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn ta:
“Tiện phụ! Ngươi nhất định không c.h.ế.t t.ử tế! Uyển Nhi nhất định sẽ báo thù cho ta!”
Ta hơi nghiêng người, dùng khăn lụa che môi, giọng nói nhẹ nhàng như nước:
“Phu quân cứ yên tâm — đợi chàng chịu tội xong…”
“Thiếp sẽ đích thân tiễn nàng ta xuống dưới, làm bạn với chàng.”
Hắn còn muốn mắng chửi, lại bị sai dịch thô bạo kéo đi.
Chẳng bao lâu sau, từ hướng hình phòng vang lên tiếng trượng nện chan chát, xen lẫn tiếng hét gào thê t.h.ả.m của hắn.
Triệu Minh không nói một lời, chỉ nghiêng người, chắn trước mặt ta, che khuất tầm nhìn.
Ta khẽ lắc đầu với hắn, ngược lại còn bước lên một bước, chăm chú lắng nghe từng tiếng trượng giáng xuống.
Thật êm tai.
Còn mềm mại hơn mưa xuân rơi nhẹ, còn êm đềm hơn khúc tỳ bà bên bờ hồ Giang Nam.
Kiếp trước, m.á.u của ta chưa kịp chảy hết trên pháp trường, giờ đây dường như đều hóa thành từng tiếng kêu t.h.ả.m vọng ra từ hình phòng.
Ta khẽ vuốt nhẹ vòng ngọc trên cổ tay — đây là của hồi môn mẫu thân ta để lại. Kiếp trước bị Lâm Uyển Nhi đoạt mất, đời này ta đã sớm đích thân thu về.
“Phu nhân nếu thấy không tiện, có thể về phủ nghỉ ngơi.” Phủ doãn hiếm hoi tỏ ra quan tâm.
Ta khẽ quỳ gối hành lễ: “Đa tạ đại nhân quan tâm. Nhưng tên gian tặc này khiến phủ ta chấn động, gia nghiệp bất an. Ta nhất định phải đích thân nhìn hắn chịu tội mới yên lòng.”
Tiếng kêu gào trong hình phòng dần yếu đi.
Một tên sai dịch bước ra bẩm báo: “Bẩm đại nhân, phạm nhân đã ngất. Có cần tiếp tục dụng hình không?”
Phủ doãn vừa định mở lời, ta đã nhẹ giọng chen vào:
“Đại nhân, vừa rồi hắn vu cáo ta, khí lực còn dồi dào lắm. Giờ chịu mấy gậy đã bất tỉnh, chẳng lẽ là giả vờ ngất, hắn dám lừa dối trên công đường sao?”
Phủ doãn nghe vậy mặt lập tức sầm xuống: “Dội nước lạnh cho tỉnh! Tiếp tục dụng hình!”
Khi Thẩm Văn Uyên bị kéo ra lần nữa, hắn đã trở thành một thân đầy máu, chẳng còn hình người.
Ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng thê t.h.ả.m ấy.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Thật hả dạ.
Thật sự… hả dạ đến cực điểm.
…
Gần đây, ta đã thi triển thuật dịch dung cho Lâm Uyển Nhi.
Nàng ta soi gương, vuốt ve đôi mày và gương mặt xa lạ, khóe môi lộ ra nụ cười không giấu nổi đắc ý.
Con ngốc này vẫn chưa biết — niềm vui đó đến quá sớm.
Đợi đến ngày mọi chuyện hoàn tất, tự nhiên sẽ đến lượt nàng ta bật khóc.
Triệu Minh dần dần đã quen với thân phận thiếu gia Thẩm phủ.
Mỗi sáng sớm, hắn đều đến viện ta dùng bữa sáng cùng.
Hôm ấy, khi hắn gắp món cho ta, tay áo vô tình bị dính cháo, ta theo phản xạ liền rút khăn tay đưa qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đa tạ.” Khi hắn nhận lấy, đầu ngón tay khẽ run.
Lúc ấy ta mới sực nhớ — chiếc khăn tay thêu hoa lê này là vật cũ.
Kiếp trước trong ngục, hắn từng nói qua khe tường: “Nếu có cơ hội… ta thật muốn được thấy cảnh hoa lê nở rộ mà cô nương từng nhắc đến.”
Giờ đây hoa lê đã sớm tàn, chỉ còn chiếc khăn này — bất ngờ gợi lại một đoạn quá khứ đã bị chôn vùi.
Chiều hôm đó, chúng ta cùng ngồi trong thư phòng.
Hắn luyện viết mô phỏng nét chữ của Thẩm Văn Uyên, còn ta thì giở xem sổ sách trong phủ.
Ánh tà dương rọi qua song cửa, ánh lên gương mặt nghiêng của hắn những mảng sáng vàng rời rạc.
Có một khắc, hắn ngẩng lên nhìn, ánh mắt ta và hắn vô tình chạm nhau.
Chúng ta chỉ thoáng khựng lại, rồi mỗi người lại lặng lẽ quay đi, như thể không có gì.
Đến khi trời sẩm tối, ta ngước nhìn bóng lưng hắn đang thu dọn thư quyển.
“Nhìn gì vậy?” — hắn ngoảnh lại hỏi.
Ta cụp mi, mỉm cười khẽ:
“Nhìn hoàng hôn, vừa nghĩ nó thật đẹp…”
“…và nghĩ — có những chuyện, đã lến lúc rồi.”
Đêm đen như mực, ta một mình bước vào t.ử lao.
Ngục tốt đã nhận bạc, liền lui xuống đứng chờ ở xa, không dám tới gần.
Thẩm Văn Uyên bị xiềng sắt khóa chặt nơi góc tường, áo tù nhân đã sớm thấm đẫm m.á.u tươi.
Hắn khó nhọc ngẩng đầu, dưới ánh đèn dầu leo lét nhận ra ta — trong mắt lập tức bùng lên oán độc khôn cùng.
“Tiện phụ! Ngươi c.h.ế.t không t.ử tế được đâu!”
Ta xách theo hộp thức ăn, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt hắn, từng món điểm tâm tinh xảo được bày ra cẩn thận trên nền đất lạnh.
“Phu quân,” — giọng ta nhẹ như nước — “là món bánh quế hoa chàng thích nhất đấy.”
Hắn lập tức phun mạnh một ngụm m.á.u lẫn nước bọt, văng thẳng lên mặt bánh.
Ta không chút bận tâm, vẫn nhặt một miếng đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức:
“Chuyện đã hứa với chàng, ta không quên. Mấy hôm trước, ta đã thi triển thuật dịch dung cho Lâm cô nương.”
“Chàng đoán xem nàng ta giờ ở đâu?” Ta khẽ lau khóe môi, cười nhạt: “Khách điếm Duyệt Lai ở phía tây thành, phòng số ba khu Thiên — đang cùng vị ‘biểu ca’ kia của nàng…”
“Ngươi nói dối!” Hắn gào lên, cố sức ngắt lời.
“Là nói dối hay không — trong lòng ngươi rõ hơn ai hết.” Ta tiến lên một bước, giọng lạnh đi vài phần.
“Nàng ta ngày ngày nhắc về đủ điều tốt của vị biểu ca, thúc giục ngươi sớm đưa ta xuống Hoàng Tuyền. Những dấu vết như thế… ngươi thật sự chưa từng mảy may nghi ngờ sao?”
“Thẩm Văn Uyên, ngươi tự cho mình thông tuệ, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ là một quân cờ trong vở kịch mà đôi ‘phu thê’ kia đã sớm dàn dựng chu toàn!”
“Ngươi và Triệu Minh — kẻ thì làm đá kê chân, kẻ thì gánh tội thay người khác. Đều chỉ là những kẻ đáng thương không bao giờ thoát được khỏi lòng bàn tay của họ!”
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Không… không thể nào!”
“Thật sự không thể sao?” Ta đưa tay chạm nhẹ vào sợi xích khóa nơi cổ tay hắn.