Ta Kéo Theo Bạn Trai Đã Bị Đồng Hóa Về Hiện Đại

Chương 4



Đêm ấy, hệ thống hỏi ta, có muốn một mình quay về không.

Ta nhìn vết thương trên trán Tống Dao, kiên quyết từ chối hệ thống.

Làm sao ta có thể bỏ mặc hắn ta một mình?

Dù không thể quay về nữa, nhưng chỉ cần có Tống Dao, ở đâu cũng là nhà.

Giờ đây, ta và hắn ta dù gần trong gang tấc, nhưng ta lại cảm thấy cô đơn một mình, đơn chiếc lẻ bóng.

Cố Uẩn Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hắn sợ ta sẽ khóc.

Có lẽ hắn không tin, thực ra ta cũng không quá buồn.

Ta chỉ là rất hoài niệm.

"Cố Uẩn Ngọc, ta rất nhớ Tống Dao của ngày xưa."

"Nhưng, ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa."

6

Cuối cùng ta vẫn đi xem cái cây nửa sống nửa c.h.ế.t đó cùng Cố Uẩn Ngọc.

Cây rất to, một bên đen kịt, một bên tràn đầy sức sống.

Cố Uẩn Ngọc hái một chiếc lá đưa cho ta.

Hắn nhìn ta, đặt chiếc lá vào lòng bàn tay ta.

"Hà cô nương, cây khô còn có thể gặp xuân."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lúc chia tay, mặt hắn đỏ ửng.

"Lần sau, Hà cô nương có muốn cùng ta ngắm trăng không?"

Ta nhìn tình ý dâng trào trong mắt hăn, chỉ có thể vội vã bỏ chạy.

Ta cẩn thận đặt chiếc lá vào túi thơm đeo bên mình.

Đẩy cửa phòng ra, lại thấy Tống Dao đang đứng bên cửa sổ.

"Nàng đã về rồi?"

Ta ừ một tiếng, cởi áo choàng ra đặt sang một bên, tự nhiên rửa tay.

"Kỷ Chiêu Chiêu thế nào rồi?"

Hắn ta nhíu mày.

Ta biết, hắn ta có lẽ cảm thấy điều này hơi kỳ quặc.

Chúng ta như hàng xóm trò chuyện việc nhà, ta hỏi thăm tình nhân của hắn ta, hắn ta hỏi buổi hẹn của ta thế nào.

Hắn ta xoa xoa ấn đường.

"Hà Vân, rốt cuộc nàng muốn gì?"

Ta lau khô tay, nhìn gợn sóng trên mặt nước.

"Những gì ta muốn, từ đầu đến cuối vẫn vậy."

"Tống Dao, ngươi nên hỏi ngươi muốn gì."

"Ngươi không thể vừa muốn cái này, lại muốn cái kia, còn muốn thêm nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hơi thở hắn ta nặng nề hơn trong thoáng chốc, rồi tiến lại gần bóp mạnh cằm ta, buộc ta nhìn thẳng vào hắn ta.

Trong ánh mắt hắn ta là sự quyết tâm và chiếm hữu.

"Ta hiện giờ là Hoàng đế."

"Trẫm muốn cái này, muốn cái kia, còn muốn thêm nữa."

"Hà Vân, tháng sau, trẫm sẽ sắc phong Kỷ Chiêu Chiêu làm Hoàng hậu."

"Nếu bây giờ nàng theo trẫm về, nàng vẫn là Quý phi."

"Nếu nàng còn làm càn như vậy, trẫm sẽ phong nàng làm Đáp ứng!"

Cách xưng hô của hắn ta, từ "ta" chuyển thành "trẫm".

Hắn ta đã mất kiên nhẫn thương lượng với ta.

Cuối cùng cũng nhận ra, hắn ta có thể không cần thương lượng với ta.

"Ta không đồng ý."

Hắn ta cười đắc ý.

"Không do nàng quyết định!"

7

Tống Dao vui vẻ rời đi.

Cung nữ bên cạnh nói, sau khi rời đi hắn ta đến phía đối diện.

Ta nhìn đồng hồ đếm ngược của hệ thống, còn hai mươi ngày.

Ta khoát tay.

Mặc kệ hắn ta đi.

Ta không muốn gặp hắn ta nữa, nhưng Kỷ Chiêu Chiêu lại chủ động tìm đến.

Khi không có Tống Dao, nàng ta không yếu ớt như vậy.

Ánh mắt nàng ta chứa đầy thách thức, đứng trước mặt ta.

"Hà tỷ tỷ,bBệ hạ đã đồng ý để ta làm Hoàng hậu."

Nàng ta vuốt ve gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của mình, mỉm cười.

"Ta cũng không muốn chiếm vị trí của tỷ tỷ, nhưng bệ hạ nói, dung mạo như ta mới thích hợp làm Hoàng hậu."

"Quốc mẫu một nước mà là một dạ xoa, chẳng phải sẽ khiến bách tính bàn tán sao?"

Ta thấy Tống Dao bước vào, hắn ta nhanh chân đi tới.

Có lẽ là sợ ta làm tổn thương tâm can của hắn ta.

Ta nhìn dung mạo của nàng ta, không hề cảm thấy tự ti.

"Ngươi quả thật xinh đẹp, nếu không phải xuất thân từ hoàng tộc tiền triều, một nữ tử như nàng, làm Hoàng hậu dư sức."

Nàng ta sững người, dường như không ngờ ta lại khen nàng ta.

Nhưng ta chưa bao giờ căm hận nàng ta, bất kể nàng ta có tin hay không, Tống Dao có tin hay không.

Ta muốn g.i.ế.c nàng ta, chỉ vì triều đình, vì thiên hạ.

Ta không dám đánh cược liệu Công chúa tiền triều có bỏ được hận thù, thật lòng làm thê thiếp của kẻ thù hay không.