Ta không thể dùng giang sơn vừa yên ổn để đánh cược tình yêu của nàng ta.
Nhưng bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa.
Tống Dao đã bước vào.
Bước chân hắn ta rất nhẹ, Kỷ Chiêu Chiêu không phát hiện ra.
Khi ta và hắn ta bốn mắt nhìn nhau, ta sờ vết sẹo trên mặt.
"Ngươi nói không sai, quả thật là xấu xí ghê tởm."
"Nhưng vết sẹo này của ta, là vì cứu người mà có."
"Thái tử tiền triều, dâm loạn trẻ nhỏ, ta vì cứu một đứa trẻ bảy tuổi, đỡ một nhát d.a.o này, ta không hối hận."
Kỷ Chiêu Chiêu không nhịn được lên tiếng.
"Ai sẽ nhớ chứ? !"
Ta không kìm được nhớ về đôi mắt của nam hài ấy, và người mẹ đã khóc đến mù cả hai mắt của nó.
"Ta nhớ, thế là đủ rồi."
Tống Dao im lặng, cho đến khi Kỷ Chiêu Chiêu quay người thấy hắn ta, kinh hô một tiếng.
Nàng ta luống cuống, cuối cùng cắn môi chạy ra ngoài.
Ta mỉm cười tiễn khách.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Nàng ta sắp đi xa rồi, ngươi không đuổi theo sao?"
Hắn ta nhìn ta, rồi vẫn quay người rời đi.
8
Kỷ Chiêu Chiêu không còn đến nữa.
Tống Dao cũng vậy.
Khi đồng hồ đếm ngược còn mười lăm ngày, ta bắt đầu đi lại trong kinh thành.
Những người bạn cũ của ta phần lớn là võ tướng.
Ta vừa đến, họ đã bất bình thay ta.
Trong đó Hà Uy đã từng là nghĩa huynh của ta là người phẫn nộ nhất.
Trong tửu lâu, hắn ta uống say liền vừa khóc vừa chửi với giọng lè nhè.
"Năm đó Hà muội đã chịu bao nhiêu khổ? Giờ lại phong cái gì mà Công chúa kia làm Hoàng hậu, ta thật không thể nuốt trôi cục tức này!"
Ta dùng đũa đánh vào đầu hắn ta.
"Đừng nói bậy bạ!"
Hắn ta gào to.
"Ta không sợ người khác nghe thấy, để họ nghe thấy càng tốt! Chúng ta tại sao phải tạo phản? Chẳng phải vì Hoàng đế chó má tiền triều không coi chúng ta là người sao? Giờ Hoàng đế chó má đã chết, nữ nhi của ông ta còn có thể ngồi trên đầu chúng ta tác oai tác quái, dựa vào cái gì? !"
"Dựa vào nàng ta xinh đẹp ư? Kinh thành này kỹ nữ hoa khôi đẹp nhiều vô kể!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bóp mạnh cánh tay hắn ta, đau đến nỗi hắn ta bật dậy kêu oai oái.
"Tỉnh rượu chưa? !"
Hắn ta run rẩy, rụt vai không dám lên tiếng.
Ta chỉ hận rèn sắt không thành thép gõ gõ vào cái đầu rỗng tuếch của hắn ta.
"Cái miệng của huynh có thể không như dây thắt lưng quần không? Có thể giữ mồm giữ miệng được không? !"
"Nếu có quan ngự sử nào nghe được, tâu một bản, xem Tống Dao có c.h.ặ.t đ.ầ.u heo của huynh không!"
Ta đánh một cái hắn ta run một cái.
Miệng vẫn lẩm bẩm không phục.
"Vốn đúng mà, ta có nói sai đâu, hắn dựa vào cái gì mà c.h.ặ.t đ.ầ.u ta?"
Ta mệt mỏi thở dài.
"Dựa vào việc hắn là Hoàng đế."
Hắn ta không tin.
Hắn ta nghĩ mọi người đều là huynh đệ cùng ăn cơm một nồi, sao có thể vì hắn ta nói vài câu mà chặt đầu.
Nhưng ta vừa về nằm xuống, ám vệ đã vội vàng đến.
"Chủ tử, Hà Uy đã bị bắt đi rồi."
Ta giật mình.
"Người đâu, thay y phục cho ta."
"Ta phải vào cung!"
9
Ta vội vã vào cung, ở cửa cung gặp Cố Uẩn Ngọc cũng đang vẻ mặt gấp gáp.
Hắn thấy ta thì sững người, rồi thở dài.
"Đã đánh xong trượng rồi. Một trăm trượng, Thái y nói sợ sẽ làm tổn thương gân cốt, để lại di chứng."
Một ngọn lửa giận bốc lên đỉnh đầu ta.
Cố Uẩn Ngọc không ngăn được ta, theo sau ta thẳng tiến về Ngự thư phòng.
Gió lạnh ban đêm thổi vào mặt ta, thổi cho ngọn lửa trong lòng ta càng cháy càng mạnh.
Ta đẩy mạnh cửa Ngự thư phòng, Tống Dao ngồi trên ghế thong dong nhìn ta, tay vẫn cầm chén trà.
Ta giật lấy chén trà, trực tiếp ném xuống đất.
"Tống Dao! Sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy!"
Hắn ta cười đầy ý vị.
"Ai bảo hắn tùy tiện bàn luận về Hoàng hậu?"
Ta tức đến n.g.ự.c phập phồng.
"Chỉ là lời nói vô tâm, ngươi quở trách vài câu chưa đủ sao, giáng chức cũng được! Sao có thể đánh trượng hắn? !"