Đột nhiên từ sau bình phong vọng ra giọng nữ yếu ớt.
"Hà tỷ tỷ đừng giận, đều là lỗi của Chiêu Chiêu."
6
Nàng ta nhẹ nhàng bước đi như sen, yếu ớt như liễu đón gió bước ra từ sau bình phong, gò má trắng như ngọc còn vương vài vệt nước mắt.
Trông thật đáng thương.
Nàng ta sợ hãi liếc nhìn ta một cái, thân thể run lên.
"Ta, ta nghe hắn nói về ta, nhất thời tức giận, liền bảo người đánh hắn vài trượng. Hắn là võ tướng, đánh vài cái chắc không sao chứ?"
Ta tức đến bật cười.
"Vài cái?"
"Nếu không phải hắn là võ tướng, một trăm trượng, có thể đánh c.h.ế.t người đấy!"
Kỷ Chiêu Chiêu lập tức rơi lệ, như chuỗi châu đứt dây.
Nàng ta liếc nhìn Tống Dao một cái, ta cũng nhìn về phía Tống Dao.
Tống Dao lại không nhìn nàng ta, chỉ nhìn chằm chằm ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Hoàng hậu muốn đánh, thì đánh thôi."
Ta không nhịn được tát mạnh hắn ta một cái, Tống Dao bị ta đánh nghiêng đầu.
"Hà Uy là người thế nào? Hắn là khai quốc công thần! Hắn vì ngươi xông pha trận mạc, bảo vệ giang sơn, sao ngươi có thể làm nhục hắn như vậy!"
Tống Dao đứng dậy, ánh mắt thâm trầm.
"Hắn ta có công, trẫm đã thưởng rồi. Giờ hắn ta ăn nói vô phép, trẫm phạt hắn ra, có gì không đúng? Trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của vua, khắp nơi đều là thần dân của vua. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt hắn ta, ta lùi lại một bước.
Cố Uẩn Ngọc vội vã bước vào, kịp thời đỡ lấy ta.
Ta không kìm được quay đầu nhìn hắn.
Ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ khóc nữa, vậy mà giờ đây nước mắt lại không kìm được tuôn rơi.
"Sai rồi, tất cả đều sai rồi. Cố Uẩn Ngọc, ta hối hận rồi, ta thật sự hối hận rồi."
Tống Dao hung ác đẩy Cố Uẩn Ngọc ra, thậm chí còn rút kiếm, cắt vào cánh tay hắn.
"Cố Uẩn Ngọc!"
Tống Dao nắm chặt cánh tay ta.
"Không được qua đó! Cũng không được khóc!"
Vẻ mặt Cố Uẩn Ngọc trầm tĩnh, như thể người bị thương chảy m.á.u không phải hắn. Hắn cung kính hành lễ, rồi nhìn thẳng vào mắt Tống Dao.
"Xin bệ hạ buông vị hôn thê của thần ra."
Tống Dao cười giận dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vị hôn thê của ngươi? Từ bao giờ nữ nhân của trẫm lại thành vị hôn thê của ngươi?"
Hắn ta đặt kiếm ngang cổ Cố Uẩn Ngọc.
"Nói khoác mà không biết ngượng! Dám cả gan nhòm ngó nữ nhân của hoàng đế, trẫm có thể g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ!"
"Tống Dao! ! !"
10
Ta vùng khỏi sự kìm kẹp của hắn ta, đứng che trước mặt Cố Uẩn Ngọc.
Nhưng hành động này càng khiến hắn ta nổi giận. Hắn ta cười lạnh tiến tới.
Cố Uẩn Ngọc không lùi một bước, vẫn kiên định nhìn hắn ta.
"Nếu Hà cô nương đã không muốn, như vậy nàng ấy chính là người tự do. Bệ hạ không biết quý trọng, tự nhiên có người khác biết quý trọng!"
Nhìn hai người căng thẳng đối đầu, ta không kìm được đẩy Cố Uẩn Ngọc ra cửa.
Hắn bướng bỉnh không chịu nhúc nhích, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Tống Dao cười gấp gáp một tiếng.
"Được. Được lắm."
Sắc mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo.
"Cố Uẩn Ngọc đêm hôm xông vào hoàng cung, nhốt vào thiên lao, giờ Ngọ ngày mai xử trảm."
Ta nhìn những thị vệ xung quanh, hét lớn.
"Không ai được động thủ!"
Ta nhìn Tống Dao.
"Ngươi làm hoàng đế đủ rồi phải không? ! Trước đánh võ tướng, sau c.h.é.m văn thần, ta xem ngôi vị hoàng đế của ngươi cũng đến lúc kết thúc rồi!"
Kỷ Chiêu Chiêu vẫn im lặng bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Hà tỷ tỷ quả nhiên rất thương Thừa tướng nhỉ."
Ánh mắt do dự của Tống Dao bỗng trở nên hung ác.
"Bắt hắn ta lại!"
Ta lấy ra một tấm lệnh bài.
"Hôm nay ngươi g.i.ế.c hắn, ngày mai người của ta sẽ khởi binh!"
Tống Dao im lặng.
Một lúc sau, hắn ta khoát tay.
"Nàng vì hắn, dám đe dọa ta?"
Ta mím môi, đó là binh quyền chỉ nghe lệnh ta. Ngay cả Tống Dao cũng không biết trong số những văn thần võ tướng kia, ai là người nghe theo lệnh bài này.
"Ta không đe dọa Tống Dao. Người ta đe dọa, là Hoàng thượng."