Hắn ta cuối cùng cũng thả Cố Uẩn Ngọc, nhưng khi Cố Uẩn Ngọc định đưa ta rời đi, hắn ta lại không chịu.
"Thừa tướng có thể đi. Hà Đáp ứng thì không được."
Cố Uẩn Ngọc vốn nho nhã cả đời, lúc này lại nghiến răng gầm lên.
"Ngươi g.i.ế.c ta đi, nàng ấy sẽ không làm Đáp ứng của ngươi!"
Tống Dao lạnh nhạt nhìn bàn tay đan vào nhau của chúng ta.
"Được, vậy g.i.ế.c ngươi."
Ta đẩy Cố Uẩn Ngọc một bước.
"Đừng lo cho ta, đi đi."
Hắn ngẩn người, mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi. . ."
Ta lắc đầu, vỗ vỗ túi gấm bên hông.
"Đi đi. Cây khô có thể gặp xuân, người còn sống là còn hi vọng."
11
Tống Dao phong ta làm Đáp ứng.
Có lẽ ta thật sự đã chọc giận hắn ta, hắn ta thậm chí không muốn đưa ta vào lãnh cung. Ngược lại bắt ta như cung nữ, ở lại phòng dành cho hạ nhân ở sau cung của hắn ta.
Hắn ta bắt ta phải thức khuya dậy sớm hầu hạ.
Ngày đó ta và Cố Uẩn Ngọc đến vội vàng, không ai chuẩn bị gì. Giờ Cố Uẩn Ngọc đã ra cung, với thủ đoạn của hắn, Tống Dao muốn động thủ cũng khó như lên trời.
Đã vậy, ta sao phải sợ hắn ta nữa?
Ta nằm trên giường không thèm nhúc nhích. Hắn ta chỉ có thể tức giận bỏ đi.
Rất nhanh, hắn ta đón Kỷ Chiêu Chiêu vào cung, cho ở trong cung điện cũ của ta. Ban thưởng như nước chảy, đổ vào cung của Kỷ Chiêu Chiêu.
Hắn ta đêm đêm sủng hạnh Kỷ Chiêu Chiêu, còn ép ta đứng ngoài nghe lén.
Ta ngồi ngoài cửa, đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao.
Khi tiếng động lắng xuống, Tống Dao gọi ta vào.
Ta đẩy cửa, thấy hắn ta cởi trần, trên n.g.ự.c đầy dấu hôn loang lổ, Kỷ Chiêu Chiêu mềm mại như không xương bám vào vai hắn ta.
Hắn ta nhìn ta, khẽ ngoắc ngón tay.
"Lại đây."
Ta lùi một bước.
Hắn ta cười.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Nàng tưởng trẫm định làm gì nàng à?"
Nụ cười hắn ta tắt ngấm.
"Trẫm nhìn mặt nàng là thấy buồn nôn rồi."
Dù ta không còn yêu hắn ta nữa, nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, tim ta vẫn không kìm được nhói đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Bên này cũng thế thôi."
Khi ta bước ra cửa, Tống Dao gọi tên ta.
"Hà Vân!"
Ta dừng bước, nhưng hắn ta lại im lặng.
Xưa kia tình nồng ý đậm, giờ đây đối diện không lời.
12
Ta đếm ngược từng ngày, còn mười ngày nữa.
Cố Uẩn Ngọc không biết dùng cách gì chạy vào cung, hắn nắm tay ta.
"Hà Vân! Chúng ta đi thôi! Thiên hạ mênh mông, ắt có nơi hắn ta không tìm được."
Mắt hắn sáng long lanh, ta không kìm được vuốt tóc mai hắn.
"Chúng ta không thể đi."
Hắn nhìn ta, như chú chó con dầm mưa ướt sũng.
"Nàng vẫn còn yêu hắn?"
Ta lắc đầu, lấy lệnh bài trong n.g.ự.c ra, đặt vào tay hắn. Ta nhẹ nhàng khép bàn tay hắn lại, nắm chặt tấm lệnh bài.
Hắn lúc đầu bối rối, rồi dần dần mở to mắt, không thể tin được nhìn ta.
Ta ra hiệu im lặng.
Hắn hít sâu mấy hơi mới cuối cùng bình tĩnh lại, má hắn ửng hồng.
"Hà cô nương, hãy đợi ta. Ta không giống hắn, ta nhất định không phụ nàng!"
Ta biết hắn hiểu lầm, nhưng chưa kịp giải thích rõ, hắn đã chạy mất.
Ta thở dài, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ta và Tống Dao còn mười ngày nữa sẽ rời đi. Nhưng quốc gia không thể một ngày không vua.
Cố Uẩn Ngọc là người lựa chọn tốt nhất. Hắn văn võ song toàn, nhân phẩm tốt lại có khí chất thanh liêm chính trực.
Trị quốc biết lấy dân làm trọng, hành quân hiểu được tôn trọng võ tướng.
Nếu là hắn, ắt sẽ giữ gìn được giang sơn này, cũng có thể đối xử tốt với những huynh đệ kia.
Còn về Tống Dao, chúng ta đã trần trụi đến, thì cũng nên trần trụi về.
12
Đếm ngược ngày thứ ba, Tống Dao say rượu. Hắn ta đã hạ thánh chỉ phong Kỷ Chiêu Chiêu làm hoàng hậu. Chỉ đợi ba ngày nữa, sẽ làm lễ sắc phong.
Nhưng có lẽ hắn ta không còn cơ hội đó nữa.
Ta nhìn hắn ta say khướt, định đóng cửa, nhưng tay Tống Dao lại kẹt trong khe cửa.
Ta đành buông tay.
Hắn ta vừa vào phòng đã ôm lấy ta, đầu vùi vào cổ ta. Giọng hắn ta trầm đục.