"Hà Vân, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
"Chúng ta không cãi nhau, chúng ta chia tay rồi."
Cổ áo ta bỗng ướt đẫm, ta đẩy hắn ta ra, thấy khóe mắt hắn ta đỏ hoe.
Hắn ta ấp úng tiến lại gần.
"Hà Vân, có phải nàng hối hận vì đã yêu ta không?"
Ta đẩy hắn ta ra, trong lòng không gợn sóng.
"Ta không hối hận vì đã yêu ngươi, Tống Dao ngày xưa, ta sẽ không bao giờ quên. Nhưng hắn đã c.h.ế.t vào ngày ngươi yêu Kỷ Chiêu Chiêu rồi. Ta chỉ hối hận không nên để ngươi làm Hoàng đế. Ngươi không phải một người yêu tốt, cũng không phải một vị quân vương tốt."
Hắn ta im lặng, kéo tay ta đặt lên n.g.ự.c mình.
"Hà Vân, ta vẫn còn sống, sao nàng có thể không yêu ta? Nàng không thể không cần ta, trên đời này ta chỉ có nàng."
Ta bình tĩnh rút tay về.
"Ngươi còn có Kỷ Chiêu Chiêu, còn có cung nữ ngươi sủng hạnh hôm qua, còn có ngôi vị của ngươi. Hãy đối mặt với sự thật đi, Tống Dao."
"Ta biết, có lẽ ngươi không yêu Kỷ Chiêu Chiêu đến thế, chỉ là nàng ta quá đẹp, quá cao quý, quá có thể thỏa mãn lòng hư vinh của ngươi. Ngươi nghĩ ta sẽ không rời bỏ ngươi, cũng không có cách nào rời bỏ ngươi, nên ngươi nghĩ làm tổn thương ta thế nào cũng không sao."
Men say trong mắt hắn ta dần tan biến, ta biết hắn ta giả say.
Hắn ta chỉ là quá quen, quá quen được người khác nâng niu, quá quen được ta yêu thương tin tưởng.
Thế cho nên giờ phút này hắn ta mới coi thường ta như thế.
Nghĩ rằng chỉ cần vài lời đường mật, ta sẽ tha thứ mọi lỗi lầm của hắn ta.
"Ngươi tự an ủi mình, cũng cố ép ta, ngươi nói thế giới vốn như vậy, nam nhân mạnh mẽ sẽ có tam thê tứ thiếp, nhưng ngươi chỉ có một Kỷ Chiêu Chiêu mà thôi. Nhưng Tống Dao à, ngươi quá coi thường nữ nhân rồi."
Hắn ta bỗng ho sặc sụa, hắn ta che miệng, ho khan, ho khan, rồi phun ra một ngụm m.á.u đen.
"Hà Vân. . ."
Hắn ta giơ tay về phía ta, nhưng ta lạnh lùng ngồi bên giường.
Khi hắn ta trút hơi thở cuối cùng,
Ta chợt nhớ khi chúng ta mười tám tuổi, khuôn mặt ngây ngô của Tống Dao khi thấy ta khóc, luống cuống tay chân, rồi cũng đỏ hoe mắt.
Ta vì hắn ta, rơi xuống một giọt nước mắt cuối cùng.
13
Cung nữ ngoài cửa bỗng tiến vào, thấy Tống Dao nằm dưới đất thì hít một hơi khí lạnh, sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hoàng, hoàng, hoàng thượng! ! !"
Ta cầm khăn tay, lau nước mắt rồi bình tĩnh đứng dậy.
Nhìn đám cháy bùng lên từ xa, đúng là hướng cung điện của Kỷ Chiêu Chiêu. Ta xuyên qua đám người hoảng loạn, gặp nàng ta lần cuối.
Nàng ta ngồi trong biển lửa, vẫn cao quý, vẫn xinh đẹp. Khi thấy ta, nàng ta cười.
"Hắn ta c.h.ế.t rồi sao?"
Ta gật đầu.
Nàng ta lộ nụ cười đắc ý.
Kỷ Chiêu Chiêu yếu đuối kia, lộ ra chút bộ dạng chân thật.
Chúng ta nhìn nhau qua biển lửa, nàng ta đứng dậy hành lễ tiền triều với ta.
"Phụ hoàng là kẻ ác, nhưng ta là nữ nhi của ông ấy, thù nước hận nhà, ta không báo vậy khác gì súc sinh? Chỉ là xin lỗi tỷ tỷ, ta đã hủy hoại nhân duyên của ngươi. Nhưng hắn cũng chẳng phải một phu quân tốt."
Lửa lớn đốt gãy xà ngang, đổ ập xuống.
Ngọn lửa nuốt chửng bóng hình mảnh mai của nàng ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Tỷ tỷ, giá như ta không phải là Công chúa tiền triều thì tốt biết mấy."
Các đại thần phía sau vội vã chạy đến.
Cố Uẩn Ngọc bước lên phía trước nắm lấy tay ta.
Ta nhìn ngọn lửa nhảy múa.
"Thái Hòa Công chúa đã đi rồi."
Hắn an ủi và siết chặt bàn tay đang đan vào nhau của chúng ta.
"Ta sẽ cho người mai táng nàng ta với lễ nghi của một Công chúa, đưa nàng ta vào lăng tẩm hoàng gia tiền triều."
Ta mỉm cười.
"Tốt."
Ta nghĩ, có lẽ Kỷ Chiêu Chiêu cũng không quan tâm.
Hà Uy đi tập tễnh đến từ phía sau.
"Bệ hạ cũng ở bên trong sao?"
Lúc này ta mới nhớ ra mình đã quên điều gì.
"Ồ! Bệ hạ đã băng hà. Hắn ta đã bị Thái Hòa công chúa đầu độc."